[Nhan khống 3 - PN] 16-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16. Nhưng, thế thì đã làm sao. Đời trước đã qua, ân ân oán oán, chân chân giả giả đều đã hóa thành một nắm đất vàng. Chỉ cần kiếp này thật lòng thật dạ, ngọt ngào mĩ mãn, hà tất phải tự mua dây buộc mình, luẩn quẩn với những thị thị phi phi vốn đã cách một lần sinh tử. 

17. Vì thế, kiếp này, Sở Duệ Uyên có tình nhân trong lòng, có con ruột bên gối. Điều đáng tiếc duy nhất là thái tử không do Mính Chi của hắn tự mình sinh ra. Hắn làm hoàng đế 3 kiếp, có ngàn lần bản lĩnh, vạn lần quyền thế, nhưng vẫn không có cách nào khiến nam nhân sinh con được. Như vậy, chỉ có thể khiến đứa trẻ coi Mính Chi như mẹ đẻ. Cho dù có một ngày, hắn không may ra đi trước, Mính Chi vẫn có người để nương tựa, không bị những kẻ lòng mang địch ý khi nhục. 

18. Lập Liễu Quân An thân là nam nhân làm hoàng hậu, Sở Duệ Uyên đương nhiên biết rõ trong triều và giới danh sĩ có không ít người phản đối. Cho dù hắn đã làm một minh quân thánh giả lưu danh thiên cổ, đám “thanh lưu” chỉ biết hà khắc với người mà chưa từng xét lại bản thân đó cũng không nể sự nghiệp ngàn thu mà bớt giùm hắn một câu chỉ trích. Sở Duệ Uyên không muốn gây ra một vụ án văn rầm rộ, bèn phái vài ám vệ đến giám sát mấy kẻ đầu lĩnh. Thật không thể ngờ, trong số ám vệ hắn phái đi, lại có một kẻ thiếu chút nữa đã khiến Mính Chi lâm vào kiếp nạn. 

19. Khi thống lĩnh ám vệ báo tin Liễu Quân An bị cướp đi, Sở Duệ Uyên thoáng chốc đứng cũng không đứng vững. Trong đầu hắn không khỏi tái hiện cảnh tượng Mính Chi chết ngay trước mặt hắn hai kiếp trước. Tam sinh tam thế, mỗi lần đều là lúc hai mươi bảy tuổi. Phải chăng đây là hố sâu mà số mệnh đã định trước hắn và Mính Chi không thể vượt qua?!

20. Lúc đó, ám vệ và cấm vệ quân hộ tống Liễu Quân An đều đã đuổi theo vào trong núi, Sở Duệ Uyên lại điểm thêm tinh binh, ngựa không dừng vó truy tìm. Trong lòng hắn chỉ biết không ngừng cầu nguyện, cầu ông trời dù có phải cắt bớt thọ mệnh của hắn, cũng đừng để Mính Chi của hắn thêm lần nữa sớm qua đời. May sao, ông trời có đức hiếu sinh. Hắn và Mính Chi luẩn quẩn ba kiếp, cuối cùng cũng không phải sinh tử biệt li khi chưa đầy tuổi nhi lập. 

21. Khi ôm Liễu Quân An vào lòng, trong minh minh Sở Duệ Uyên cảm nhận được cái gọi là “nhân duyên tạo hóa, chung đắc sinh thiên”. Chỉ nguyện được như lời Mính Chi, hai người trường mệnh trăm năm, bạch đầu giai lão. 

22. Nhưng bạch đầu giai lão là chuyện của trăm năm sau, còn chuyện quan trọng nhất bây giờ lại là chuyện khác. 

Ân oán kiếp trước đã qua, tình duyên kiếp này còn dài… Phải tranh thủ hành lạc, Vu Sơn vân vũ, mới không phụ tam sinh tam thế một mối tình duyên.

— TOÀN VĂN HOÀN —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro