[Nhan khống - PN] 21-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21. Sở Duệ Uyên luôn cảm thấy Liễu Quân An lúc thông minh thì thật thông minh, lúc ngu ngốc thì vô cùng ngu ngốc. Nhưng hắn không ngờ Liễu Quân An lại ngốc đến mức cầu xin cho Phương Tuyết Oánh. Phương Tuyết Oánh bị tình nghi mưu hại hoàng tự, còn có thể là hoàng tự duy nhất của mình kiếp này. Liễu Quân An sao có thể, sao lại nỡ cầu xin cho Phương Tuyết Oánh?! Nếu như tiểu hoàng tử thật sự có mệnh hệ nào, nếu hắn sau này không con không cái, vạn lí giang sơn này sẽ rơi vào bước đường không người thừa kế. Kể cả sau này hắn có thể có con, thì cũng phải lấy thêm một hoàng hậu nữa, cùng nàng ta sớm tối bên nhau, Liễu Quân An chẳng lẽ không vướng bận trong lòng?!

22. Liễu Quân An càng cầu xin cho Phương Tuyết Oánh, trong lòng hắn lại càng căm hận, đáng lẽ có thể xử Phương Tuyết Oánh lưu đày, hắn bèn xử luôn tội chết, miễn cho sau này Mính Chi nhà hắn lại nhớ nhung. Thế mà Liễu Quân An lại dám vì cái nữ nhân mới làm thiếp thất của y 2 năm kia quỳ trong cung suốt một đêm, khiến hắn không nhịn được phải nói ra những lời như "Trẫm trước hết là vua một nước". May sao Mính Chi nhà hắn còn biết điểm dừng, không cầu xin tiếp nữa, ngoan ngoãn tự mình đưa Phương Tuyết Oánh lên đường. Sở Duệ Uyên cơ bản là đã vừa lòng, chỉ còn chờ Liễu Quân An đến nhận lỗi. Nhận lỗi dám vì người ngoài mà ép hắn phải trở mặt.

23. Nhưng Liễu Quân An lại không thể vào cung tìm hắn. Vừa nghe mật thám nằm vùng trong phủ thừa tướng hồi bẩm, Sở Duệ Uyên liền hiểu chuyện giữa hắn và Liễu Quân An bại lộ rồi. Liễu thừa tướng và Liễu thị lang đều là trọng thần có vai vế trong triều đình, lại là trưởng bối của Mính Chi, hắn phải tính xem nên dùng kế hoãn binh, hay là tìm đối pháp mềm mỏng giải quyết sớm thì hơn.

24. Hắn vẽ ra đủ loại kế sách, nhưng đến lúc triển khai, lại không thể không thay đổi kế hoạch mà trực tiếp phái người đem Liễu Quân An triệu vào cung. Bởi vì, thiếu niên tóc bạc bị hắn đuổi đi Nam cương năm đó, thực sự đã hóa sói quay về.

25. Cho dù đối phương đã nhuộm tóc, đổi tên, nhưng Sở Duệ Uyên vừa nhìn thấy Độc Cô Yến liền nhận ra kẻ mình đuổi đi ngày trước. Hắn cùng Độc Cô Yến trao đổi rất lâu, cuối cùng tan cuộc trong không khí không vui; nếu đối phương không phải là sứ thần một nước, hắn nhất định khiến cho y khó lòng sống sót rời cung. Ngay ngày hôm sau, Sở Duệ Uyên liền hạ lệnh đuổi khách, nhưng trong lòng vẫn canh cánh không yên, chỉ sợ kẻ đến từ Nam cương kia lại gây ra chuyện, chỉ có cách đem Liễu Quân An khóa lại trong cung của mình đến khi đối phương rời đi mới an tâm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro