Chương 02:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau cô đi học với tâm trạng vô cùng bình thường . Vấn đề là không phải cô bỏ qua chuyện tiền kia mà là cô quên.

- An An à, giáo sư gọi cậu kìa. - một giọng nam vang lên.

Giáo sư.

Ông giáo sư khỉ đầu chó. Mới sáng bảnh mặt ra gọi cô làm gì? Đừng nói ông ta thích cô nha ...không được đâu nha.

-Giáo sư...em và thầy không được đâu như thế là loạn luân đó... - tôi xấu hổ nhìn ổng.

- tôi đã có vợ. -Ông thản nhiên đáp.

Ẹc...

Ngại quá, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống thôi. Ngại chết bản cô nương rồi.

-Thế giáo sư gọi em làm gì? - cô đùng đùng quát lên.

-hôm nay Bắc Bắc nhà tôi mới đến đây lần đầu tôi muốn em đến văn phòng tôi trông nó.

- Bắc Bắc?? Con của giáo sư sao... Ây, em tò mò lắm nha. -cô nở nụ cười kì quái nhìn ổng.

Giáo sư quay lại nhìn cô thản nhiên đáp:

- là con chó tôi mới nhặt về sáng nay. 

Chó...

Khuôn mặt cô biến sắc nhìn ổng đi về phía căn tin.

Cái ông giáo sư khỉ đầu chó này thấy cô hiền rồi làm tới hả? Mẹ kiếp, bổn cô nương thế này mà bảo đi trông chó sao, chó của lão quý như đến nỗi.... Dám bắt bản cô nương.

-Gâu gâu.... - con chó từ trong phòng chạy ra nhảy lên người cô.

Vì phòng của  ổng gần cầu thang cộng thêm việc cô không tập trung nên khi con chó đó nhảy lên người nên cô lảo đảo ngã về phía cầu thang.

....

- Vương phi... Vương phi... Ngự y, ngự y đâu, vương phi tỉnh rồi.

Một giọng nữ vang lên cộng thêm cả rất nhiều tiếng bước chân hối hả.

Đau đầu quá... Chuyện gì vậy này. À ...đúng rồi mình ngã cầu thang nguyên nhân tại con chó của ông khỉ đầu chó. Nhất định phải bảo ông bồi thường.

Mở mắt... Chớp chớp... Cái gì đây, phòng y tế không phải bệnh viện thì càng không. Đây là đây mà giống căn phòng thời cổ đại thế này, quần Áo họ mặc nữa ngộ ghê...

- Vương phi người làm em lo quá, tại sao người lại làm chuyện dại dột như vậy chứ... - thấy cô tỉnh cô gái ngồi bên cạnh giường lấy tay lau lau nước mắt.

Ai đây...

- Mấy người là ai vậy? -cô nhìn xung quanh không một ai cô quen biết cả.

- Vương phi người không nhớ em sao? Em là Hoa Nhiên tì nữ của người đây... -cô gái hoảng hốt nhìn cô.

-Vương phi... -cô nhìn cô gái với ánh mắt ngạc nhiên rồi đưa tay chỉ vào mình ý nói "ta là vương phi sao".

- Đúng vậy người là vương phi. - cô gái gật đầu trả lời.

Vương phi... Hahaha... Ta là vương phi....

Mình xuyên không sao? Không có chuyện đó được....

- Mình đang mơ, chắc chắn đang mơ...

Cô đang mơ... Nào nằm xuống ngủ dạy là không có chuyện gì nữa.

Xong cô lại nằm xuống nhắm mắt ngủ để lại cả đám người đứng ngơ ngác nghĩ "chắc vương phi mới tỉnh nên não chưa hoạt động".

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro