Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì vương phi vừa mới khỏe lại lên tất cả mọi người trong phủ tổ chức ăn mừng.Vương gia là người có chức vị cao nhất nên ngồi ở ghế đầu bên cạnh là vương phi còn các tì thiếp khác ngồi hai bên.Đây là tiệc mừng vương phi khỏi bệnh nên không ít khách khứa đến chung vui .

Một trong những khách mời nên tiếng,đó là một trong những quan lớn trong chiều, lão làm quan trong triều đã lâu nên mọi người thường gọi lão là Tả lão:

-Vương phi đúng là tuyệt sắc gia nhân.

-Ta biết mình đẹp mà, đẹp cũng khổ lắm chứ cứ bị người ta ghen tị-Cô than vãn.

Mọi người:"..."không đúng kịch bản a.

- Tả lão có biết chỗ nào chữa bệnh úng nước không ta muốn đưa vương phi vào đó-Vương gia đặt ly rượu xuống nhìn về phía Tả lão.

Vương phi:"..."cô nói có cái gì sao đâu mà muốn cô vào đó.

Mọi người:"..."ngài ở với vương phi đúng là rất hợp.

- Tỷ tỷ ăn nhiều vào cho khỏe.- cô ả tên Tôn Nhiên một trong những tì thiếp của vương gia.

- Ta khỏe như trâu ấy nên không phải lo.

...

Vậy là cứ như vậy buổi tiệc kết thúc Hoa Nhiên đưa nàng về phòng và đính kèm phía sau là con hàng khủng Kỷ Mạnh Hiên.

-chàng không cần tiễn ta đâu a-cô bực mình quay đằng sau nhìn hắn.

- Ngủ.

Ngủ cái bà nội nhà anh đấy,về phòng anh mà ngủ đến đây làm gì...nhìn bà dễ dãi lắm sao hả?

-Chàng có thể sang các phòng khác mà.

-đây là phủ của ta ngủ ở đâu là quyền của ta.

Ồ...bá đạo chưa kìa.Đúng là mô típ Tổng tài mà quá bá đạo luôn.

-Vậy chàng ra chuồng ngựa ngủ đi.

-Được,nàng đi cùng ta.

Nàng:"..."

...
Cứ như vậy thời gian trôi qua cũng đã được một tuần. Trong một tuần qua cô ngoài việc ra vườn hoa  để "chặt chém" với đám phi tần thì toàn ăn và ngủ ,ngủ rồi lại ăn.

Hiện tại thì cô đã quen thuộc hết những lối đi ngõ ngách trong phủ có thể đi một mình mà không bị lạc nhưng do bản tính lười nên cô cũng ít đi. Và cũng là vương phi nên không cần đi lại nhiều hầu hết các buổi sáng các phi tần đều đến bái kiến. Cũng vì nhiều lần đến bái kiến này mà cô hiểu ra hóa ra người mà vị vương phi này thích là ai... Là một tướng quân tên là gì thì cô quên rồi, ngoại hình thì chưa biết ,dung mạo thì lại ko, tóm lại cô chả biết gì cả. Nghe nói cũng khá đẹp nhưng không bằng vương gia. Nhìn thì thấy rất đẹp nhưng hắn lại là tên độc miệng nhất mà cô từng gặp cứ mỗi lần cô nói là hắn chặn miệng nhiều lần chỉ muốn đá hắn ra tây thiên.

-Nàng ngoài ăn ngủ ra thì biết lm cái gì hả?

Trong thư phòng có giọng nam trầm cùng bộ mặt chán lần, ngồi bên cạnh là một cô gái với khuôn mặt....

Chuối...

Tại sao???

Tại sao mình xuyên không rồi mà vẫn phải học hả? Đây toàn là chữ cổ thì làm sao mình biết được...  Mà tên này lại coi bà đây là heo mới tức chứ.

- chỉ có heo mới ăn với ngủ thôi còn ta không phải.

- Ồ, vậy...
 
                                      (Còn tiếp )







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro