Chương 5 (đã edit+beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5 _ Ngươi mà cũng xứng được thích nữ nhân...

Tuyết Nha thực không hiểu tại sao có người không thích xem người cười, đại khái Thôi Lệnh Cảnh là cái quái thai. Vừa nghĩ tới đây, làm cho cậu tuy đang hãi sợ, lại cũng thêm một phần đồng tình Thôi Lệnh Cảnh.

Cho dù có xuất thân cao quý thì lại làm sao, còn không phải là đầu óc không bình thường.

Thôi Lệnh Cảnh còn không biết Tuyết Nha xuất thân nô tịch đang đồng tình hắn, ánh mắt của hắn từng chút một đảo qua Tuyết Nha, cái tay nắm lấy cằm lặng yên dùng sức, nhìn thấy Tuyết Nha không nhịn được đau đớn, mi tâm nhíu lại, dường như đang cầu xin buông tha mà nhìn hắn, hắn khóe môi không khỏi nhếch lên, trên tay khí lực cũng nhẹ đi.

Hắn đột nhiên rõ ràng tại sao phụ hoàng hắn phải nuôi loại đồ chơi nhỏ này.

"Đói không?" Thôi Lệnh Cảnh rút tay lại, nghiêng người dựa vào trên ghế, lười biếng nói.

Vẻ không vui trong mắt hắn dường như biến mất không còn chút nào.

Tuyết Nha nhìn sắc mặt Thôi Lệnh Cảnh, chần chờ gật gật đầu.

Thôi Lệnh Cảnh ánh mắt nhìn về bên cạnh bàn, nơi đó đặt một cái hộp đựng thức ăn, so với cái hộp đưa đi Thục thái phi còn tinh xảo hơn rất nhiều: "Thưởng ngươi, lấy ra đi ăn đi."

Tuyết Nha tạ ân đứng dậy, muốn lấy đi hộp cơm thời điểm, rồi lại bị gọi lại.

"Ở nơi này ăn." Thôi Lệnh Cảnh chẳng biết vì sao thay đổi chủ ý, hắn một tay chống cằm, ánh mắt dưới hàng lông mi đen dày kia lại nhìn chằm chằm vào Tuyết Nha.

Tuyết Nha hơi ngừng một chút, sau đó liền bước lên trước mở ra hộp cơm, vừa mở ra, cậu mới phát hiện bên trong đồ ăn phải nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bản thân, hơn nữa thật sự là sắc hương vị đầy đủ.

Vốn là không quá đói bụng khẩu vị lại bị câu đi ra.

Tuyết Nha không nghĩ tới hôm nay có thể ăn hai bữa ăn ngon, không khỏi trong mắt mang ý cười, nhưng vừa cười thì lại nhớ tới câu nói ban nãy của Thôi Lệnh Cảnh, liền vội vã ngừng cười. Hắn cầm lấy trong hộp đựng thức ăn đũa, bắt đầu ăn, ăn đến vui vẻ, đều quên mất người ngồi bên cạnh là ai.

Chờ hắn ăn xong, mới có hơi sợ hãi xem Thôi Lệnh Cảnh liếc mắt một cái.

Thôi Lệnh Cảnh thay đổi cái tư thế ngồi, ngón trỏ câu lên, Tuyết Nha xem động tác của hắn, dè dặt tiến lên trước, mới vừa đến gần, hai má liền bị hai ngón tay dùng sức nắm. Cậu không dám cau mày, cũng không dám cười, chỉ là bất an nhìn Thôi Lệnh Cảnh.

"Ngươi này phá con thỏ ăn được còn rất nhiều." _ Thôi Lệnh Cảnh ngữ khí trào phúng, trên tay cũng không khách khí, bóp Tuyết Nha cảm giác mình hai má đều phải trầy. Hắn bóp đến khi trong mắt Tuyết Nha không còn niềm vui thích khi hiếm lắm mới ăn được bữa cơm no mới hài lòng buông tay.

Vừa buông lỏng tay, Thôi Lệnh Cảnh nhìn mặt Tuyết Nha một cái, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười ha ha.

Chỗ má bị nhéo kia Tuyết Nha cảm thấy đau rát khó chịu, nhưng cũng không dám giơ tay sờ, đến khi Thôi Lệnh Cảnh làm cho cậu lăn, mới vội vội vã vã lui ra, một đường bụm mặt chạy về phòng, chờ khi cậu từ trong gương nhìn thấy trên mặt chính mình rõ ràng đỏ đến mức hiện rõ từng dấu tay, thiếu chút nữa bị tức khóc.

Tuyết Nha đắc ý nhất chính là khuôn mặt này của bản thân, cậu tưởng tuy rằng so với Hạ Tục Lan cậu như một thứ đồ dỏm vậy, nhưng ngoại trừ Hạ Tục Lan, trên đời này cậu chính là người đẹp mắt nhất, hiện tại bị Thôi Lệnh Cảnh hai cái ngón tay xuýt chút nữa hủy đi dung mạo, cậu vừa tức vừa khó chịu, mà cũng chỉ có thể ở trong lòng mắng Thôi Lệnh Cảnh.

Chết tiệt Thôi Lệnh Cảnh, nếu như tên kia không phải hoàng đế, cậu mới không để ý tới cẩu vật đó.

Bởi vì dấu tay trên mặt, Tuyết Nha mấy ngày sau đều vô cùng an phận, không hề nghĩ tới đi việc đi tìmThôi Lệnh Cảnh, có thể Thôi Lệnh Cảnh lại khác thường lên, dấu tay trên mặt cậu sắp nhạt đi mất ngày ấy, khi cậu chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên gọi hắn đến.

Không phải thiếp thân hầu hạ, mà là đưa lên bị nắm mặt.

Tuyết Nha trên mặt dấu tay mới hơi mờ đi một xíu giớ lại đậm rõ như trước, cậuđêm đó tức giận đến đem gối xem là Thôi Lệnh Cảnh đánh một trận. Đợi đến lần thứ ba bị kêu lên nắm mặt, còn là nắm cùng một chỗ, Tuyết Nha rốt cục nhịn không được, ủy khuất khóc lên.

Thôi Lệnh Cảnh chính nắm hăng say, bỗng có nước mắt rơi trên tay, làm cho hắn hơi run. Ánh mắt ngẩng lên, mới phát hiện là này tiểu thỏ tử khóc.

"Khóc cái gì?" _ Thôi Lệnh Cảnh có chút ghét bỏ, đưa tay đem nước mắt sát lau lên y phục của đối phương, lau xong, tựa hồ cảm thấy được không đúng, liền thu tay về, cầm lấy khăn mùi soa bên cạnh tỉ mỉ lau khô ráo.

Tuyết Nha cũng không lo đến đây là đang Thôi Lệnh Cảnh trước mặt, cậu bụm mặt, mơ hồ không rõ mà nói: "Muốn, muốn hủy khuôn mặt."

Nói tới chỗ này, bi thương vô cùng, nước mắt rơi đến càng nhiều.

Thôi Lệnh Cảnh sống mười sáu năm, chưa từng thấy có nam nhân nào như thế để bụng dung mạo của bản thân, không khỏi khẽ hừ một tiếng, tưởng này phá thỏ quả nhiên là cái tiểu quan. Hắn cầm lấy mới vừa lau tay khăn mùi soa quăng lên mặt Tuyết Nha, phân phó nói: "Không được khóc."

Tuyết Nha nghe vậy, chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống. Lấy khăn mùi soa lau lung tung trên mặt, mới từ từ bình tĩnh lại.

Thôi Lệnh Cảnh nhìn chằm chằm Tuyết Nha cả buổi, đột nhiên gọi đại thái giám bên ngoài tiến vào: "Ngươi đi lấy ngọc ngưng cao cho hắn."

Đại thái giám ánh mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc, mà vẫn nhanh chóng mang ngọc ngưng cao đến cho Tuyết Nha.

Tuyết Nha nhìn ngọc ngưng caotrong tay, còn chưa kịp tạ ân, liền nghe đến Thôi Lệnh Cảnh khó chịu nói: "Lấy cái này sức lên mặt, sẽ không hủy dung, cút."

Tuyết Nha biết nghe lời phải mà lăn, đêm đó cậu một bên xoa thuốc, một bên tiếp tục thầm mắng Thôi Lệnh Cảnh cái kia cẩu vật. Đừng tưởng rằng cậu sẽ cảm ơn hắn, thương tổn trên mặt cậu còn không là kia cẩu vật làm ra.

Ngọc ngưng cao là đồ tốt, ngày hôm sau dấu tay trên mặt cậu liền mờ bớt đi. Cậu hôm nay lại được lệnh đi đưa đồ, lúc đưa đến cung của Thục thái phi, cung nữ trong cung Thục thái phi nói Thục thái phi ngủ trưa chưa dậy, làm cho bọn họ trước đi phòng bên uống trà vân vân.

Thái giám đi cùng Tuyết Nha nói: "Không làm phiền nương nương, chúng ta đem đồ vật để xuống là được."

"Thái phi nói các công công khổ cực đi xa như vậy tặng đồ lại đây, hiện giờ là khoảng thời gian nắng gắt nhất trong ngày, uống một ngụm trà lại đi." Cung nữ nói như vậy, đồng hành thái giám cũng có chút động lòng.

Lưu lại nơi này uống trà nghỉ ngơi, dù sao cũng thoải mái hơn tiếp tục làm việc.

Tuyết Nha thấy có thể nghỉ ngơi, cũng rất vui vẻ, không bao lâu, cung nữ liền đến nói Thục thái phi tỉnh rồi, bất quá Thục thái phi nói chỉ cần một người đi qua đưa đồ là được.

Mà bị phân công đi đưa đồ là Tuyết Nha, mà thái giám lưu lại phòng lại được một phần điểm tâm cùng một khối bạc vụn.

Tuyết Nha cầm lấy hộp gấm trong tay bị người dẫn đi Thiên điện, mấy ngày nay cậu hành lễ đúng mực hơn không ít, mới vừa quỳ xuống hành lễ, một đôi tay liền đỡ lấy hai cánh tay của cậu: "Nhanh đứng lên."

Tuyết Nha chần chừ một chút, liền thuận theo mà đứng dậy.

Hôm nay huân hương trên y phục của Thục thái phi có chút nồng, để sát vào có hơi khó chịu, cậu giới thiệu trong hộp gấm là vật gì sau, đột nhiên nghe đến Thục thái phi với bên ngoài cung nữ nói: "Đồ ăn chuẩn bị tốt chưa? Trình lên."

Ánh mắt Thục thái phi nhìn về phía Tuyết Nha:"Hôm nay cũng tại bổn cung nơi này dùng hết bữa cơm lại trở về đi." Nàng bỗng di một tiếng, "Ngươi mặt là xảy ra chuyện gì?"

Nói lời này, nàng đưa tay đến muốn chạm vào.

Tuyết Nha vội vàng né đi, cậu có chút hoảng loạn nói: "Không có gì."

Thục thái phi sắc mặt có hơi khó chịu với thái độ này của cậu, nhưng là rất nhanh lại cười: "Ngươi sợ cái gì, bổn cung bất quá là cảm thấy được với ngươi hữu duyên, cảm thấy ngươi giống như bổn cung mẫu gia đệ đệ."

Thục thái phi được chọn trong đợt tuyển tú cuối cùng thời tiên đế, khi nàng tiến cung chỉ mới mười sáu tuổi, hiện tại lên làm Thái phi, cũng bất quá mới hai mươi tuổi, có thể nói là thời kỳ niên hoa đẹp nhất của một người con gái.

Mà thâm cung đem nàng vây ở chỗ này, một ngày lại một ngày, xem cảnh cùng thấy người mỗi ngày đều là lặp lại.

Thục thái phi nói xong lời kia, thấy Tuyết Nha không nói lời nào, cười híp mắt nói: "Ngươi không cho Bổn cung mặt mũi, chẳng lẽ là muốn cho Bổn cung tự mình đi tìm hoàng thượng? Hoàng thượng đối với chúng ta này đó tiên đế phi tử vẫn là rất kính trọng, muốn không phải cũng sẽ không thường thường sai người tặng đồ lại đây."

Tuyết Nha trù trừ chốc lát, mới nhỏ giọng nói: "Nô tài tạ ơn Thái phi."

Mà lúc này, thức ăn mới vừa làm xong cũng được bưng lên.

Này đêm, Tuyết Nha trở lại mất ngủ, cậu từ nhỏ lớn lên ở Câu Lan Viện, có vài thứ vẫn là hiểu, Câu Lan Viện ngoại trừ nam khách, cũng có nữ khách. Hồng Nguyệt Lâu thì có chuyên môn bồi nữ khách tiểu quan, mà Tuyết Nha không phải.

Mất ngủ Tuyết Nha ngày thứ hai không đánh nổi tinh thần, khốn đốn bất kham, kết quả bị người bắt được lười biếng ngủ gật bộ dáng, liền phạt không chuẩn dùng bữa, cơm trưa cùng bữa tối đều không được ăn.

Tuyết Nha đứng ở chân tường lại lần nữa đói bụng, cuối cùng cũng chó chút nhớ đến đồ ăn ngon ở chỗ Thục thái phi.

*

"Có ăn ngon như vậy sao? Ngươi xem đều dính đầy mặt rồi." Thục thái phi khẽ cười một tiếng, cầm mùi thơm nồng nặc khăn mùi soa lại gần giúp Tuyết Nha lau chùi đôi môi.

Nàng lau xong sau, tiếp tục nhìn Tuyết Nha ăn đồ ăn, rốt cục đợi đến người ăn xong, nàng không thể chờ đợi được nữa đem đối phương kéo lên, "Ngươi tới nhìn ta họa họa."

Thục thái phi hôm nay cố ý không có trang điểm, cơ hồ tố nhan*, nàng vốn là tướng mạo tú lệ, bỏ đi hoa lệ hoa phục cùng nùng trang*, chỉ xuyên thường phục, nàng nhìn qua như là cái chưa gả chồng thiếu nữ.

Nàng cầm lấy tay Tuyết Nha, đem người dẫn tới cái tháp bên cạnh cửa sổ, khiến cậu nhìn thấy bức tranh trên bàn nhỏ, "Ta vẽ được chứ không?"

Bức tranh mà Thục Thái phi vẽ là hồ điệp trong vườn hoa, hồ điệp trong tranh trông rất sống động, Tuyết Nha mặc dù không am hiểu gì về hội họa, mà cũng cảm thấy Thục thái phi vẽ phải là thật đẹp, không khỏi thốt ra lời khen: "Thoạt nhìn như thật vậy."

Thục thái phi nghe vậy, cười đến lúm đồng tiền đều lộ ra, "Vậy ta hôm nay vẽ tặng ngươi một bức đi, liền vẽ ngươi." Nàng cưỡng ép bảo cậu ngồi lên trên tháp nhỏ, chính mìnhlần nữa lấy ra giấy vẽ cùng màu tô.

Bởi vì là vẽ người, Thục thái phi cần thiết thường ngẩng đầu nhìn Tuyết Nha, đã thấy nhiều, Tuyết Nha phát hiện đối phương đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu.

Hắn hoàn chưa làm ra phản ứng, Thục thái phi liền dựa vào ở trên người hắn, ngữ khí thê thê, "Tuyết Nha, nếu như ta không phải Thái phi là tốt rồi, chỉ là một tầm thường quả phụ, vậy ta là có thể quang minh chánh đại đem ngươi nuôi dưỡng ở ta nhà riêng thượng. Thời điểm đó, ta đánh đàn ngươi nghe, ta vẽ tranh ngươi xem, chẳng phải vui thay?"

Tuyết Nha tuổi nhỏ thời điểm cũng ảo tưởng quá cưới vợ, mà sau khi lớn lên, liền biết mình là tại si tâm vọng tưởng, nhưng hôm nay nghe đến Thục thái phi nói, khó giải thích được có chút tức giận.

Sao cho cậu gặp phải nữ nhân, cũng là bị nữ nhân nuôi tại hậu trạch bên trong?

Nhưng cậu lại không có biện pháp cãi lại, cậu hiện tại xác thực xem như là bị đối phương nuôi. Tại Phụng Thụy cung không được ăn cơm, mà nơi này sơn trân hải vị gì cũng đều cho cậu ăn, ngoài ra, Thục thái phi còn lén lút đưa tiền cho cậu, nói nếu là có người đối cậu không tốt, có thể dùng số tiền này chuẩn bị một, hai.

Thục thái phi thở dài, giương mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, đây là nàng lần thứ nhất dựa vào Tuyết Nha trên người, cũng là nàng lần thứ hai dựa vào trong ngực của nam nhân. Nàng tiến cung thời điểm, tiên đế đã bệnh nặng, quanh năm trên người tỏa ra mùi thuốc, làm nàng buồn nôn, mà Tuyết Nha bất đồng, trên người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người nghe ngóng liền không nhịn được tiếp cận.

Nàng yên lặng nhìn, không nhịn được thân thủ đi mò người trước mắt mặt, khuôn mặt này thật là tốt xem, nàng ngón tay mới vừa dán lên đi, phút chốc, cửa điện bị người ầm ầm đá văng.

Thục thái phi kinh ngạc quay đầu lại, mới vừa muốn đứng lên, mà đã chậm, Thôi Lệnh Cảnh sải bước mà đi vào bên trong điện, nhìn thấy mới hoảng loạn đứng dậy Thục thái phi cùng vẫn ngồi ở trên giường nhỏ Tuyết Nha, sắc mặt đột nhiên chìm.

"Hoàng thượng, bổn cung, bổn cung chỉ là..." Thục thái phi lắp bắp nói không ra lời, mà Thôi Lệnh Cảnh người phía sau đã tiến lên, đưa nàng cùng Tuyết Nha phân biệt trói lại, cấp tốc lấp kín miệng.

Thôi Lệnh Cảnh sắc mặt hết sức khó coi, "Thục thái phi cảm giác tiên đế thiên ân, tự nguyện đi thanh nhạn am thanh tu, thường kèm phật tổ bên người, vi Lệ triều cầu phúc."

Thục thái phi đồng tử căng lại, muốn nói cái gì, có thể phát ra chỉ có "A a a" âm thanh. Thôi Lệnh Cảnh trong mắt tất cả đều là chán ghét, nhìn nàng không muốn nhìn nhiều, cung nhân xem xét thời thế, cấp tốc đem Thục thái phi tha đi, mà Thục thái phi bên người thân tín toàn bộ tại chỗ bị đánh chết.

Tuyết Nha quỳ trên mặt đất, nghe phía bên ngoài liên tiếp tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt trắng bệch, cái gì động tác cũng không dám có. Đãi thêu vân văn Kim long hắc giày tiến vào tầm mắt của hắn, thân thể hắn không khống chế được mà run lên.

Một cái tay dùng sức bấm gò má của hắn, khiến cho hắn ngẩng đầu.

Thôi Lệnh Cảnh nhìn Tuyết Nha sợ luôn luôn tại run, cười lạnh nói: "Cái kia ngu xuẩn phụ nữ bụng đói ăn quàng, liền loại người như ngươi đều có thể coi trọng." Hắn nhấc hạ con ngươi, ánh mắt đột nhiên rơi vào Thục thái phi trên bàn trang điểm.

Trên bàn trang điểm, châu sai ngọc hoàn chưa thu hồi, ngổn ngang mà tùy ý phóng.

Thôi Lệnh Cảnh a một tiếng, nắm lên Tuyết Nha vạt áo, đem người kéo đi trước bàn trang điểm. Tuyết Nha mũ đã sớm rơi mất, chờ bị bắt được trước bàn trang điểm, hắn không chỉ có tóc tai ngổn ngang, quần áo cũng là rối loạn.

"Bằng ngươi cũng xứng yêu thích nữ nhân." Thôi Lệnh Cảnh từ trong gương nhìn vô cùng chật vật, sắc mặt trắng bệch thẳng đổ mồ hôi lạnh Tuyết Nha, "Trẫm muốn biết từ sau hôm nay, còn nữ nhân nào có thể yêu thích ngươi. Người đâu! Đem y phục của người phụ nữ ngu xuẩn kia lấy tới, cho hắn mặc vào."

---------------------------------

*tố nhan: mặt mộc, không trang điểm

*nùng trang: lối trang điểm đậm 

-_--_--_--_--_--_--_-_______-_--_--_--_--_--_--_--

08/10/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro