Mộng Chiếu

Mộng Chiếu

412 3 1

Sắc thu trong trẻo êm đềm đã rời bỏ Vĩnh Yên. Chỉ còn cái lạnh tê tái đến cắt da cắt thịt của những ngày lập đông.Ta lại rảo bước trên hành cung rộng lớn tiến thẳng về phía Quốc sử quán cùng một chậu than trên tay như bao ngày. Mặc cho tiết đông có ảm đạm, thành Vĩnh Yên vẫn luôn mang muôn vẻ phồn hoa ngày đêm không ngủ như vậy, chưa từng có sự đổi thay bao giờ.Mỗi lần đi qua Huyền Vũ môn ta lại dõi mắt nhìn về toà biệt phủ nguy nga sừng sững nằm cách đó không xa khuất sau màn sương mờ buổi sớm. Phủ đệ uy nghiêm tráng lệ như vậy mà sao lại có cái gì man mác.Đại môn của phủ luôn khép, cũng chẳng thấy bất kỳ cung nhân hay hạ nhân nào lui tới. Tuyết phủ trắng trời càng khiến nơi đây trở nên cô liêu biết nhường nào.Lẻ loi đơn độc.Xa xăm như không hề hiện hữu.Lại như vang vọng âm vang của tiền nhân.Ta từng hỏi tiên sinh về biệt phủ đó. Ngài nói rằng, nhiều năm về trước từng có một vị Quốc công sống tại đó.Ta lại hỏi: "Vậy vị Quốc công đó..."Tiên sinh khẽ thở ra một làn khói trắng, nâng tay hạ một quân cờ xuống."Đã mất rồi. Từ rất lâu trước kia..."…