Vệt nắng sau mưa

Vệt nắng sau mưa

8 0 2

Trời mùa đông, mưa rơi lất phất và gió thổi từng cơn lạnh giá. Hằng quàng chiếc khăn len đỏ, tay cầm cái ô nhỏ màu hồng, cô bước đi nhẹ nhàng trên đường phố, giữa trời chiều mưa ướt lạnh. Khung cảnh nơi đây vẫn thân quen như ngày nào, nó làm Hằng nhớ tới những kỉ niệm vừa ngọt ngào, vừa cay đắng mà chưa bao giờ cô có thể quên được. Đó là kỉ niệm về mối tình đầu trong sáng của cô. Thời phổ thông, Hằng và Tuấn học chung lớp, hai người cùng tổ ngồi cách nhau mấy chiếc bàn. Hằng nhẹ nhàng, hiền dịu, chăm chỉ, Tuấn năng động, vui vẻ, khá ham chơi. Những tưởng hai tính cách khác nhau sẽ chẳng bao giờ thành đôi, nhưng rồi một ngày cuối hạ êm đềm, Tuấn đã thổ lộ rằng cậu thích Hằng. Lúc đó Hằng chỉ đơn giản nghĩ Tuấn nói đùa thôi, vì cậu ta vốn tính tình hài hước hay đùa, nên cô cũng chẳng mấy quan tâm mà quên đi chuyện đó. Nhưng Hằng dần nhận ra Tuấn thích cô là sự thật, cậu để ý cô nhiều hơn, quan tâm đến cô đặc biệt hơn những bạn nữ khác, và trong lớp học, Hằng để ý cậu thường nằm bò ra bàn để ngắm cô từ phía sau, khi cô vô tình quay xuống thì cậu lập tức quay đi hoặc nở một nụ cười trìu mến vô cùng. Ban đầu Hằng thấy sợ và né tránh. Cô tránh ánh mắt Tuấn, tránh gặp cậu bên ngoài, hay tảng lờ, ngó lơ những hành động quan tâm của Tuấn. Hằng sợ vướng lưới tình ảnh hưởng đến việc học, cô cũng rất ngại vì nghĩ Tuấn không tốt, ham chơi.…