Ảo Kí

Ảo Kí

2 0 2

Cậu vẫn ngồi đó. Ngồi chính cỗ mà cậu đã ngồi suốt cả năm học vừa rồi. Ngồi thẫn thờ nhìn ra khoảng không bao la, thả hồn vào những đám mây bồng bềnh kia. Tâm trạng ngày nào của cậu cũng như vậy. Chẳng học tí gì đầu óc như vậy mà trên mây trên gió. Với cậu tiếng giảng bài của giáo viên chinh là chẳng khác gì như tiếng vo ve của lũ muỗi cái luôn trực nhảy vào hút máu người. Nhưng mà, điểm thi của cậu thì vẫn cao ngất ngưởng, đôi khi cậu còn đứng nhất lớp. Hỏi đến cậu thì ai mà không biết cho được: Minh Kha tiểu soái, lớp 11, trường XXXĐối với giáo viên, không ai là không biết mặt cậu, hiệ trưởng, hiệu phó đều biết đến cậu với danh nghĩa là con trai của vị giám đốc đã đầu tư không biết bao nhiêu tiền của ủng hộ cho trường. Còn giáo viên đứng lớp thì biết đến cậu như một nỗi kinh hoàng học đường. Không phải là do cậu quậy, phá trường phá lớp mà là do cậu quá thông minh, thông minh một cách rợn người. Đôi khi giáo viên nào khiến cậu khó chịu, chắc chắn họ sẽ được ra về vơi một tấm bảng ghi chữ "nhục". Cậu không nói gì nhiều, nhưng một câu nói ra mang cả tỉ ý nghĩa, khiến người nghe ngẫm nghĩ chán chê rồi mới nhận ra được đối tượng đang bị xắt xéo là ai. Họ biết cậu thông minh nên họ cũng cảm nhận được họ chính chỉ là đang làm trò hề trên bục giảng trước mặt cậu. Thật là có khí phách ngang tàng của một tên bố đời tương lai.…