Tuyết Lạc

Tuyết Lạc

9 0 10

Màn đêm đen bảo phủ Nam Thiên Cung, máu của những thi thể ngang dọc trải dài từ trong ra ngoài. Bóng dáng trong lớp áo trắng đơn bạc, tay nắm chặt cây sáo bạch ngọc, giọng nói bình thản cất lên: "Từ nay về sau Lạc Nguyệt Mẫn - tiểu điện hạ của Nam Thiên Vực sẽ không còn."------------------------" Giết...... giết ...... giết......."Tiếng la hét vang lên khắp nơi trấn động cả một vùng. Những chiến sĩ mặc trên người bộ thiết giáp cầm trường kiếm, cung tên, trường thương,.... chém giết lẫn nhau. Nền đất trên dãy thảo nguyên rộng lớn nhiễm tầng tầng lớp lớp máu tươi, thi thể của những binh lính đã hy sinh chất đầy thành từng đống. Ngay tức khắc một bóng dáng phóng tới chỗ tướng lĩnh, một nhát đâm thẳng vào yết hầu của gã. Tốc độ như sét đánh, khiến cho gã không kịp trở tay. Thấy tướng lĩnh đã chết binh lính tháo chạy. "Hoan hô..... hoan hô......" Tiếng hò reo vui mừng của những chiến sĩ thắng trận vang lên. Tất cả đều vui sướng trong mắt mang theo sự sùng bái kính phục hướng về phía thiếu niên đang cầm Huyết Ngân thương. " Sư phụ, quân lính của Tất Hải đều đã đầu hàng, một số thì tháo chạy." Vũ Vương vẫn bình thản điềm nhiên, trên gương mặt vẫn còn chút lệ khí chưa tan. Nhưng vẫn mang theo sự tuấn tú bất phàm. Hắn xoay người nhìn về Vũ Anh cất giọng trầm thấp: " Trở về Bắc Quan, báo tin cho hệ hạ. Tuyệt không được lơ là canh phòng nghiêm ngặt."Vũ Anh lập tức chấp tay, gật đầu: "Vâng sư phụ" ----------------"Sư phụ, người bị thương rồi."" Không sao" "Sư phụ ăn cơm thui.""Ừ""Sư phụ, nay người đ…