Chúng Ta Điên Mất Rồi

Chúng Ta Điên Mất Rồi

4 0 5

Trích đoạn:Hắn mặc một bộ đồ vest màu đen quen thuộc, áo sơ mi màu đen bên trong gỡ bung hai cái cúc làm lồng ngực trắng mướt thoát ẩn thoát hiện trong cơn gió. Vẫn gương mặt quen thuộc và ánh mắt hài hòa đó cùng điệu cười như có như không, chăm chú nhìn cô nhưng lại với sự hờ hững.Trong gần hai tháng qua cô đã gặp bao nhiêu con người, từ thân quen đến xa lạ. Ánh mắt mọi người khi nhìn cô đều khiến cô khó chịu, người là tình thương người với sự tôn trọng cũng có sự hận thù có cả thương hại. Mọi cảm xúc, thái độ của họ đều liên quan đến gia đình và những khó khăn cô gặp phải. Chỉ có riêng Trầm Mặc Ngôn, ánh mắt và thái độ của hắn vẫn như vậy chưa hề thay đổi. Cảm xúc hắn không hề bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh của cô, càng chưa bao giờ có ý định an ủi hay nhân nhượng.Giống như thể hắn chỉ biết một mình cô hay thế giới khi cô và hắn gặp nhau là riêng biệt đều không hề liên quan đến thế giới to lớn này.Đối với loại thờ ơ đến vô tình này cô thực sự rất hài lòng.Lời nói của tác giả:Chúng Ta Điên Mất Rồi là một tiểu thuyết nói về nội tâm nhân vật và những cảm xúc thiêng liêng, những nhân vật đều mang cảm xúc khác nhau trong cùng một sự việc. Tưởng chừng không ăn nhập nhưng họ cũng đã cố gắng vì nhau và giải tỏa mọi cảm xúc tiêu cực, theo nội dung là chúng ta điên cùng nhau. Sự thật là trên đời này có người sinh ra để dành cho mình, chỉ là đôi khi định mệnh của chúng ta gặp chúng ta không đúng thời điểm lại gặp vào lúc chúng ta tiêu cực nhất, chúng ta chán chường nhất và tự rời…