Yêu tự thuở nào

Yêu tự thuở nào

5 0 1

Gặp nhau giữa mùa thu gió cuốn, tình cảm nhen nhói nảy nầm.Xa lộ thân quen nơi lần đầu gặp nhau, sau 3 năm lại là nơi kết thúc tất cả.Thiên phóng đãng, tự do, gặp cô trở thành người từ bỏ đam mê. Vì cô đánh gãy lý tưởng cùng nguyên tắc của bản thân. Cuối cùng cũng chính vì cô hai bàn tay anh nhuốm máu. Bỏ đi với nỗi đau nhói trong tim cùng vết thương mãi mãi không bao giờ lành, khi trở lại anh mới biết cô mới chính là nỗi đau luôn hằn chứa trong tim.Yên lãnh cảm, tự giam mình trong thế giới cô đơn, gặp anh trở thành người con gái có thất tình lục dục. Vì anh học cách hoà đồng, chịu thay đổi bản thân, mở lòng chào đón thế giới tự do mà anh muốn hướng đến. Vì anh theo đuổi một thứ đam mê vốn không thuộc về mình, cuối cùng làm tổn thương người bạn thân thiết nhất. Khi anh ra đi cô một mình chống chọi với mọi thứ, sau mới chợt nhận ra, bất kể là yêu hay là hận, thì ra cũng chỉ còn là quá khứ.***Thở dài, cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt ấy vẫn đen sâu thẳm như chứa cả bầu trời giờ đây chỉ có hình bóng cô.- Em không hận anh lại càng không giận, cớ gì phải tha thứ? Anh nói yêu em...nhưng xin lỗi, em không còn yêu anh nữa rồi! Ánh mắt cô kiên định, từng lời nói ra như đâm xé vào tim anh, đôi mắt sâu thẳm biến hoang mang, đôi tay dần buông lỏng...Bất chợt bàn tay cô giữ chặt tay anh, 10 ngón đan xen. - Nhưng biết phải làm sao bây giờ, lí trí nói không cần yêu anh nữa, nhưng trái tim thì luôn sai bảo phải thành thật với chính mình. Trịnh Thiên sửng sốt nhìn cô thật sâu.- Em.....- Em không muốn mất anh!…