Vương Phi ngốc nghếch của Vương Gia

Vương Phi ngốc nghếch của Vương Gia

187 5 2

Nàng là Người Hiện Đại từ thế kỉ 21 có cha mẹ hảo hảo yêu thương có bạn bè quý mến... vô duyên vô cớ không chết xuyên không về cổ đại , vì cớ gì xuyên không không giống trong tiểu thuyết là tiểu thư khuê các có gia đình yêu thương ăn sung mặc sướng mà lại xuyên vào một cái Phủ lạ hoắc và bị bắt làm nha hoàn chứ hơn nữa còn phải hầu hạ cái tên phiền phức nam thì động được vào người hắn nữ thì không... thật bất công như thế còn bắt ta hầu hạ làm gì ? hơn nữa còn là nha hoàn riêng cho hắn..........Hắn là Vương Gia của Phủ cường hãn , lạnh lùng , máu lạnh bị dị ứng với nữ nhân cứ chạm tay hoặc vô tình đụng chạm là hắn lăn ra ngất xỉu vậy lên bên cạnh người hắn rất nhiều hộ vệ , khám đại phu thì đại phu nói căn bệnh của hắn kì lạ , đi tìm thần y thì bó tay => Căn bệnh hắn vô phương chữa khỏi... Hắn cũng là nam nhân đó =(( mà giờ đây haizz.... Một lần đang ngồi đọc sách thấy một vị cao tăng từ đâu bước vào ông ta nói thí chủ mắc bệnh lạ nếu muốn giải trừ , trừ khi người có duyên đến bệnh tự khắc sẽ khỏi xong chưa đợi hắn kịp hỏi đã biến mất .......…

√Bỉ Ngạn Hoa Yêu√

√Bỉ Ngạn Hoa Yêu√

330 15 3

Bỉ Ngạn Hoa Yêu Ta không biết là ta đã chết, cho đến khi có người nhắc ta.Ta cũng không rõ người đó là ai, chỉ biết rằng người đó nói rằng ta mang theo chấp niệm quá sâu.Ta có chấp niệm gì mà không thể quên được? Đến ta cũng không rõ nữa. Truyện kể rằng ta rút chiếc trâm bạc trên đầu, mớ tóc được vấn cũng theo đó rơi xuống, vươn trên vai ta. Ta nhìn trời đêm bên ngoài, Tây Sương viện rất tĩnh mịch, ta ngắm cây trâm một lúc, nhẹ giọng nói với nha hoàn duy nhất hầu bên cạnh ta "Tiểu Trúc, ngươi bảo thiện phòng làm ít bánh đậu đỏ mang đến, ta muốn ăn"Ta nằm trên ghế quý phi, ngẩng mặt nhìn trời. Bàn tay ta siết chặt cây trâm, ta nghe thấy giọng mình nhẹ tênh "Vân Tư, ta vì ngươi mà mệt mỏi quá rồi"Cơn đau nhói từ lồng ngực lan ra, khiến ta không mở nổi hai mắt nữa, bầu trời đêm ngoài kia cũng xa dần.Ta chìm trong giấc mộng, có cảm giác mình trôi lơ lửng, nhưng ta không buồn mở mắt ra. Ta nghe thấp thoáng tiếng bước chân dồn dập, càng lúc càng gần, càng lúc càng quen thuộc.#BốiTâm…