Tấm vải chẳng thể chạm tay
Biết thương anh, là khổ ải, đoạ đàyBởi anh chọn: trao nàng áo len đây.Tôi tự nhủ: đó cũng chỉ là một tấm vải dàyTấm vải này, tôi chẳng thể chạm tay......Tôi vốn chẳng màng tới tình yêuNhưng lỡ say ánh mắt anh một buổi chiềuBiết thương người, đau khổ nhiều như thếVẫn chấp nhận, mặc họ nói ta "hề"…