Mây CheTrời.

Mây CheTrời.

10 1 10

" Đặng Hùng Gia Thiên?" thầy chủ nhiệm nhìn danh sách lớp trên tay và nhìn xuống phía lớp tìm kiếm ai đó.Tên này nghe quen quen nhở? Tôi nghĩ bụng.Ngoài cửa, một chàng thiếu niên cao lớn, da vẻ trắng sữa, áo sơ mi trắng chẳng thèm đóng thùng, balo đen đeo một bên vai trong lơ đãng, tấm lưng thẳng tấp bước vào lớp." Em là Gia Thiên, xin lỗi em đi trễ." Câu ta nhếch miệng cười, đảo mắt quanh lớp rồi dừng lại ngay tôi.Đôi mắt cậu ta khẽ hép lại nụ cười tắt hẳn đi, đôi mắt sắc lẹm như dao mà phóng đến mặt tôi, rồi cậu ta tìm một vị trí trống đầu bàn mà ngồi xuốngCái gương mặt kia, cái gương mặt đẹp trai đểu cáng kia làm tôi nhớ ra ai đó.Đây, đây không phải là cái thằng thanh mai trúc mã hụt của tôi đấy à?Cái thằng ất ơ, ma đầu đội sổ nắm giữ quá khứ đen tối cả đời của tôi lại thi đậu trường chuyên ư? Tôi xuyên không rồi à?Không không, Trần Ngọc Ngọc Vân Nhiên mày đang mơ rồi! Ừa là ác mộng đấy! Sao trốn nó được nữa đây?…

Không đợi nổi nữa.

Không đợi nổi nữa.

0 0 5

" Nguyễn Hoài Lâm! Quân khu anh đóng quân dưới đáy biển à? 8 năm qua không một tung tích!"" Còn em thì sao? Anh tìm thấy em chắc? 8 năm qua em làm gì?"" Bà làm chủ tịch công ty."…