VỘI !

VỘI !

42 0 5

Có lẽ tôi đã bỏ lỡ 8 năm tuổi thanh xuân vào hai mối tình chẳng có hồi kết. năm 17 tuổi tôi yêu một chàng trai với sự bần bột với những háo thắng và bất chấp của tuổi trẻ để rồi cái kết chẳng tới đâu, sau chia tay mối tình ấy tôi chẳng cho bản thân thảnh thơi nghĩ ngợi, lại dốc hết lòng vào mối tình thứ hai, tôi yêu anh với tất cả sự trưởng thành của cô gái tuổi 21, yêu anh hơn chính bản thân tôi, tôi xem anh là tất cả và tôi quyết định với bản thân anh là người sẽ đi hết quảng đường đời với tôi.... Nhưng cuộc sống này không ai biết trước được đều gì cả? anh cho tôi niềm tin, cho tôi những giấc mơ về chiếc váy trắng tinh khôi, anh nắm tay tôi vào lễ đường,.. anh cho tôi niềm khao khát về một gia đình nhỏ bé, người ta thường nói khi yêu con gái hay mơ mộng lắm tôi cũng thế mà... Những giấc mơ đó lặng lẽ vỡ tan khi anh nói hết yêu tôi.... tôi khóc, khóc nhiều lắm, trái tim tôi như có ai đâm liên hồi từng nhát, nó rĩ máu vì anh.......…