Này Thương!

Này Thương!

2 0 1

Có ngày muộn, ngúng nguẩy với đống chăn mền, im bặt, chỉ để xác định rõ tiếng thở, tiếng tim mình đập đều như cỗ máy, để, biết mình vẫn sống đây, và dĩ nhiên, cơn đau nhau vẫn chưa thành trễ.Đêm qua, tôi thấy trăng mình trong đáy mắt, thảng thốt nhận ra Tháng Tư đã về trên mọi ngóc ngách, thớ thịt Ả-Đàn-Bà tôi.Thi thoảng, tôi cho phép mình gượng gạo hiểu và gõ nỗi đau nhau ra tròn chữ, ngoan ngoãn lấp đầy mảng trắng in loang lổ trong con ngươi đầy nước tuổi hăm ba. Cũng có khi, dễ dãi hơn là việc gửi đi một dòng tin không rõ nghĩa, không bắt đầu, không chấm hết, vỏn vẹn một quãng đời thiếu nhau, cho ngày mai, cho mãi mãi.Hôm nay, hôm qua, tôi nghe tim cựa mình ê ẩm, mơn man nghĩ về tất thảy chuyện cõi đời, chấm hỏi, rối bời, lủng đoạn. Bản thân đương được yêu chiều quá đỗi cũng không cách nào mô phỏng rõ cái điều đã qua, huống gì, chỉ một trận say nắng Tháng Tư Miền Trung tôi ai cũng hiểu.Tôi của hôm nay, không chối bỏ, càng không biện minh cho việc mình đã từng lầm lỡ bước vào đời Gã, mang khắc khoải đơm đầy đôi mắt nâu, mang nhớ thương pha tràn cốc cà phê Gã mỗi sáng, và, thả tẻ nhạt rơi lỡ làn từng cử chỉ ôn nhu Gã cho đi ngày trước tôi. Chỉ là, ai của ngày sau hạnh phúc mông lung, ngượng nghịu; còn, ai của ê chề mộng mị, khôn nguôi?Này thương! Liệu vòng tay có còn choàng qua vai tôi một trưa giữa sân ga đầy nắng, đầy gió?! Liệu cái chớm lạnh của đêm vùng cao có đủ sức làm mềm đôi bàn chân xa vời vợi?! Liệu có cầm nổi mình khỏi gặp lại nhau, như trước nay vẫn ngầm định, rằng việc nhìn thấy nh…