Thanh Xuân Của Anh Có Em

Thanh Xuân Của Anh Có Em

10 0 3

Cô gặp anh vào một chiều nắng gay gắt của 17 năm về trước. Lúc đó, đối với anh hay đối với cô những nụ cười hay ánh mắt hướng về nhau chỉ như một cơn gió nhẹ của mùa hè, thoáng đến để xoa dịu đi cái nắng oi bức đến ngột ngạt. Khi đó, họ chỉ là bạn, là thanh mai trúc mã, là hàng xóm, là đứa hàng xóm cách nhà thằng bé hàng xóm bởi hàng rào hoa dâm bụt. Là một thời trẻ thơ vô lo vô nghĩ vô cùng tươi đẹp. - Nếu em biết anh đợi em lâu đến như thế em sẽ không ngại để anh đợi em thêm một chút nữa - cô mỉm cười nói với anh. - Nếu như em dám - anh nhìn cô âu yếm. - Không phải anh đợi em được 17 năm sao, vậy tại sao không thể đợi thêm?. - Anh sẽ không đợi hơn nữa, mà anh sẽ trực tiếp lôi em về nhà để em bớt đần đi. Anh là như vậy, luôn hướng về cô dù thời gian thay đổi bao nhiêu, dù cô có cố chấp, có ngốc nghếch như thế nào thì anh vẫn như ánh hào quang che chắn cho cô.…