Thiên Vân

Thiên Vân

2 1 1

"Ta theo bồi nàng."Bóng đêm phủ xuống, trời đất trở nên mơ hồ. Ánh trăng huyền ảo, lấp lánh cùng những vì sao trên bầu trời đêm. Ôn nhu, nhẹ nhàng, tựa như một lời thì thầm từ xa xôi vọng lại.Đứng ở bên sông, quay đầu nhìn lại. Chuyện cũ như sương khói, mờ mờ ảo ảo nhưng lại như rượu được ủ, càng lâu càng thơm, càng thêm mỹ vị. "Ba đời khắc tại nơi đây, lưu giữ những ký ức đẹp nhất đời mình. Mong rằng ở nơi đó, người bình yên..." ... Toàn bộ bầu trời bị phủ kín trong một dải sương mù mờ mịt u ám. Phía trước có một con sông, sông chảy dài nhưng không biết đi về đâu. Đường vắng rực đầy những cánh hoa đỏ rực, tựa như máu, tựa như nỗi nhớ, ẩn chứa một cỗ bi thương khó nói. Mạn Châu Sa Hoa ngàn năm một lần nởRiêng nỗi nhớ này vạn kiếp mãi không nguôi. Đi trên con đường vắng, bước qua con sông dài, lẫn trong những cánh hoa đỏ rực. Tuế nguyệt dằng dặc, ta vì người chờ đợi. Chờ người, chờ đến kiếp vô tận. Lưu luyến, lưu luyến đến tận cùng thế gian. Trên con đường đầy hoa đỏ, vô tình bắt gặp thân ảnh người, lòng không hiểu vì sao mà rung động. Ánh mắt người, hòa tan cả linh hồn này. Mọi thứ của người, khiến ta không cách nào khống chế mình. Ta, làm sao thế này...…