MÂY TÌM NẮNG TRONG MƯA

MÂY TÌM NẮNG TRONG MƯA

42 3 2

"Anh biết không! Hôm nay là ngày tròn 10 năm em yêu anh. Vốn dĩ muốn yêu thương anh thật nhiều...""Anh à! Có lẽ em sẽ rời xa nơi này một thời gian. Nhưng sẽ không lâu đâu, anh yên tâm. Khi trở về, nhất định em sẽ đi tìm anh đầu tiên.""Anh! Thực ra mây và nắng vốn có thể gặp, nhưng không thể ở cạnh nhau. Mây rất yêu nắng, nhưng...chỉ có gió mới có thể bên nắng mà thôi" "Anh...em không muốn làm mây nữa, em nên hóa mưa thôi. Nếu có kiếp sau, em chỉ ước mình là gió. Gió sẽ đứng chờ ở cuối đời, đón nắng. Anh! Em hứa đấy.""Anh! Nhưng...đừng quên em...em không cần nhiều đâu, chỉ cần giữ một khoảng nhỏ thôi, em bé lắm, chật chội em chịu được mà...chỉ không chịu được cô đơn. À không! Chỉ cần nhớ tên em thôi cũng được...Kiếp sau, Mây này không phải em nữa...E sẽ là Gió, đường đường chính chính ở bên anh..." "Anh...Xin lỗi...đời này chỉ có thể yêu anh 10 năm thôi...Anh...em chúc anh một đời hạnh phúc. Mây sẽ cầu trời mong anh một đời...An yên."Cả một đời.Giang Thảo Nguyên chỉ yêu Hứa Vĩ Thành.Cả một đời.Hứa Vĩ Thành mãi nhớ Giang Thảo Nguyên.Mắt đen kịt vào rồi. Không cảm nhận được cái đau nhói của kim tiêm khi chạm vào da thịt nữa. Thảo Nguyên bây giờ không có cảm giác, không cảm nhận được ai. Não bộ cũng sắp tê liệt hoàn toàn rồi...Cô dần mất đi ý thức...nhưng cô nhận ra Vĩ Thành, chàng trai cô đã dành cả một đời để yêu, cô không hối hận, mang những điều tốt đẹp nhất của cô dành cho anh. Là tình yêu thuần khiết, trong veo như đôi mắt của cô. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, để Mây hóa thành Mưa...rơi xuống…