Anh đợi em giữa cái hanh của mùa hạ

Anh đợi em giữa cái hanh của mùa hạ

35 3 8

"Sao? Cậu xót mình à?" Hải Minh nhướng mày nhìn cô.Nhìn cậu ấy thực sự rất đáng thương lại rất đáng ngưỡng mộ, 16 năm trời Ái Khuê chẳng bao giờ gặp phải chuyện gì buồn phiền vì ba mẹ rất cưng chiều cô. Cô thẳng thừng nhìn cậu."Mình có thể...em ấy...cậu" lời nói của Ái Khuê trở nên lộn xộn, cô thực sự không biết sử dụng từ như thế nào để cậu không hiểu nhầm ý cô, cô biết Hải Minh cực kì ghét việc ai đó tỏ ra thương hại mình hay những hành động tương tự như thế."Trước đó mình chỉ có mình em ấy, nhưng giờ có thêm cậu..." giọng nói của Hải Minh trở nên nhỏ dần, cô không tin vào những gì mình đang nghe. Thấy cô đơ ra, cậu cười dịu dàng nhìn cô, nhanh đến nổi cô tưởng đó chỉ là thoáng ảo giác của mình vì thời tiết quá lạnh.Một người lạnh lùng, kiêu ngạo cũng có thể trở nên như thế sao...…