Nhật kí:

Nhật kí: "Những ngày xa quê"

95 0 9

Những hương khói bếp, hương rừng, vườn ổi thoảng mùi thơm nhẹ. Trời chiều, vương vấn chút nỗi sầu, khi ngồi dưới khe cửa sổ, lúc đi quanh sân nhà, gió xào xạc, tán cây đung đưa. Đầu ngõ có tiếng trẻ con nghịch ngơm, nô đùa hồn nhiên vô tư. Quanh nhà, người nói cười vui vẻ, từng mẩu chuyện đời thường, xì xèo trước cổng, lửa ấm ngùn ngụt. Từng kí ức hiện về, dẫu có thay đổi, vẫn đọng lại trong bản thân nhiều kí ức khó tả. Dắt xe ra ngoài, lòng chợt bâng khuâng. Màu quê đẹp lắm, nó đượm nét buồn thê lương, da diết, mong người ta sống chậm lại một chút mà tận hưởng từng khoảnh khắc. Đồng hồ điểm giờ, tiếng ga xe hòa lẫn vào dòng người đông đúc. Chẳng ngoảnh lại đâu, vì trong tim luôn có. Sự hiện hữu mãi mãi, chỉ sợ ngắm thì nhớ, xa thì thương, cứ lặng lẽ mà sống, trường tồn cùng thời điểm. Giọt nước mắt khô kiệt, trong lòng vẫn nhói lên từng tiếng nấc...…

Một người bạn

Một người bạn

21 0 3

Lắm lúc lại ngồi một mình, thở dài và đôi mắt nhìn xa xăm. Con người luôn có vô vàn mối quan hệ, có gia đình để yêu thương hay trở về và những người bạn thân. Rồi lúc nào đó, bản thân lại cảm thấy thật lạc lõng. Có nhiều điều chẳng thể nói, nhiều chuyện không thể giãi bày, muốn kể rồi lại thôi. Dường như bao niềm vui hoặc buồn hận đều giấu trong lòng, như một vết xước dài; lắm lúc lo lắng, sợ phật lòng, lỡ nói hớ, không đúng lúc, cảm xúc bất ổn... Giọng nói thầm thì, bàn tay ấm áp, cái khoác vai, đôi mắt xúc cảm, sự thoải mái, cười đùa khen chửi. Chẳng muốn nói với ai, tự tôi nói với tôi. Người bạn duy nhất trong đời. Thiệt lạ đời mà, ha ha ha…

Kẻ tồi tệ

Kẻ tồi tệ

6 0 1

Một người mang trong mình vô vàn tật xấu. Nhiều khi chẳng thể thoát ra, nhưng vẫn chọn cách tự thay đổi bản thân. Sự cố gắng thay đổi qua nhiều thì giờ ròng rã, đúc nhốt trong cái lồng giam, hắn như con quái thú cắn vụn sao đêm. Đời lắm lúc nửa say nửa tỉnh, hạ lửa nhiệt hết sức bình sinh, những tưởng làm nhiều điều kinh, chớp mắt tan nát thành dòng. Ngựa quen lối cũ, mọi ngóc ngách đều đóng sập như cánh cửa địa đàng. trái táo vàng rơi tuột khỏi tay, lao như mũi tên xuống hố đen vô tận. Đôi mắt đã mờ và bàn tay khẽ run rẩy, phía xa trên đường, phố đã lên đèn...…