Có ai đứng giữa những nhớ thương?

Có ai đứng giữa những nhớ thương?

47 6 2

" Tôi đã từng đứng trước vạn người, đợi anh. Trong cả vạn con người ấy, anh kia tuyệt nhiên đều lướt mắt, rồi vô tình đi qua. Tôi đã từng nhìn trộm anh qua dòng xe cộ tấp nập, bóng lưng anh thẳng, đôi mắt vẫn sáng tinh anh. Tôi cảm thấy giây phút đó, trái tim như một viên bơ vàng, tan chảy dưới hào quang của anh. Tôi đã từng viết tên anh không dưới nghìn lần trên giấy vẽ, rồi tự mình ôm mộng cất giữ kĩ càng. Điều đó, anh tuyệt nhiên không biết. Tôi đã từng, và đã từng. Tất cả đều là đã từng. Mọi thứ đều là đã từng. Bằng một cách thầm lặng, tôi thương anh. Và cũng bằng một cách thầm lặng, tôi tự đau cho chính bản thân mình. Tôi thích một mình, nhưng lại sợ cô đơn. Tôi muốn hòa vào dòng hối hả của thành phố, nhưng lại sợ bon chen đông đúc. Tôi thích anh, nhưng lại sợ anh thích mình. Cuộc đời của tôi có quá nhiều thứ trái ngược nhau, quá nhiều thứ trái ngược anh. Cho đến khi đớn đau vỡ ra từng mảnh, tôi mới biết đã quá muộn màng. Cho đến giây phút cuối cùng, ở bên cậu ấy, tôi mới biết mình may mắn thế nào. Chỉ là, chỉ là cảm thấy tiếc nuối, đôi chút. Chỉ là cảm thấy day dứt, rất nhiều. Tôi cứ cho rằng bản thân mình bị tổn thương, cứ ngỡ rằng thế gian này anh là người lãnh khốc vô tình, nhưng không ngờ rằng, chính tôi cũng đang làm tổn thương cậu ấy. Nhưng rằng, cuối cùng, cũng phải chia xa. Chỉ là không biết, có còn ai đứng giữa khoảng trống , lấp đầy những nhớ thương!? "…