Tớ thích cầu lông

Tớ thích cầu lông

88 10 5

Tôi đi lại đứng trước mặt nó mà không nói gì hết.Khoảng gần 10 giây sau tôi cũng chỉ mỉm cười với nó. Chúng tôi như có một thỏa thuận ngầm từ trước với nhau mà cứ im lặng rồi cùng đi bộ vào trong con đường nhộn nhịp các cửa hàng buôn bán với tấp nập xe cộ và người đi đường. Lâm bất chợt quay sang hỏi tôi:"Dương, mày không khỏe chỗ nào hả?"Tôi dừng bước ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt mình đây mà khẽ mỉm cười:"Không, tao không sao chỉ là khi nãy đang đi thì đột nhiên tao hiểu ra được một vài điều muốn nói cùng mày nhưng mà hiện tại tao không biết phải nói thế nào cả"Nó cũng đáp lại tôi bằng ánh mắt đầy sự kiên trì và ân cần:"Thế thì không cần nói bây giờ, khi nào mày muốn nói thì cứ gọi tao, tao sẽ tới"Chỉ một lời nói của nó. Mà tôi có thể cảm nhận được sự dịu dàng của nó. Trông giây phút đó tôi đã muốn chiếm lấy sự dịu dàng đó làm của riêng mình mà thôi. Nó khiến tôi không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy là sự thật. Tôi không dám nghĩ sâu xa hơn về câu nói đó, tôi sợ mình sẽ lầm tưởng về tình cảm của nó dành cho mình mất.Một cơn gió mang hơi lạnh lướt qua khiến tôi rùng mình, một vài sợi tóc vẫn còn khẽ vướng lại nhưng tôi cứ để đấy cho những cơn gió chơi đùa cùng với làn tóc của mình.Một cánh tay choàng qua cùng với chiếc áo khoác đã phũ lên vai tôi từ bao giờ.Những ngón tay khẽ chạm vào làn da rồi đan vào những sợi tóc được vén qua.Khi mà hành động quan trọng hơn những lời nói hoa mĩ. Khi tôi thật sự hiểu được hết tất cả ý nghĩa trong ánh…