Điều vô lý thứ nhất

Điều vô lý thứ nhất

115 0 3

"Ta mang về em một chút đường, tan tan vào ta ta bớt đắngEm tô vào ta thêm chút hồng, và tan vào ta chút hương nồngĐể gió theo cùng lối ta về, thênh thang đường về nhanh quá"...Em đang nhìn em những khuôn hình vuông vức nỗi vui hồn nhiênĐể phút giây này có em kề, em quay lưng nụ cười giấu kínNgồi hát thẫn thờ với mây trời, mong yên vui ở lại thật lâuRồi thấy em thoáng buồn, vụng giấu đi những ưu tưMà chợt bên nhau biết đâu mai lại khácNgày cứ trôi nhanh không ngờ"Ngày cứ trôi nhanh không ngờ, câu hát ấy văng vẳng bên tai. Nước mắt rơi lã chã trên bàn phím, tôi đã mất 29 ngày để có lại thị lực và viết lên những dòng này. Có những con người, khi họ đã lặng lẽ rời xa bạn, bạn mới thấy dược hết sự bi thương...Hôm nay là ngày thứ 29, một ngày chủ nhật ảm đạm với màu trời xám xì. Một cốc cà phê nóng, và câu chuyện về những ngày đã qua với một người bạn cũ.Người, nằm lạnh hơi sương giữa cánh đồng vắng, cùng nỗi tuyệt vọng vô bờ của những người ở lại...Đã không còn hơi ấm, đã không còn có thể bình yên, và câu hát vụn vỡ, đâu là nhà?…