Trúc Mã Là Diệp Phàm

Trúc Mã Là Diệp Phàm

3 0 1

♡ Chương 1 ♡Nhà có thành viên mới.Không khí căng thẳng và nặng nề đang bao trùm khắp hành lang bệnh viện. Nhưng không ai quan tâm đến điều đó. Khuôn mặt mọi người đều hiện nỗi lo lắng, không hẹn cùng hướng mắt về phía phòng mổ vẫn còn sáng đèn.Bây giờ đã là 1h30 sáng nhưng bệnh viện vẫn tấp nập người qua lại. Tâm trạng bất an đang ăn sâu vào tâm trí người đàn ông theo từng bước chân vội vã, hối hả và sự dịch chuyển chậm chạp của chiếc kim đồng hồ.Đây không phải là lần đầu tiên Ngô Thiệu Vĩ làm bố nhưng anh không thể vui mừng háo hức vì anh đang rất lo lắng cho vợ của mình. Anh tự trách bản thân không quan tâm và ở bên vợ nhiều hơn trong những ngày tháng khó khăn nhất, lại để xảy ra sự việc nguy hiểm như bây giờ.Đèn phụt tắt! Giấy phút đó mọi người ở ngoài hành lang như bật khỏi ghế ngay lập tức. Họ vừa vui vừa mừng vừa lo sợ. Mừng vì ca phẫu thuật không lâu như họ tưởng nhưng cũng đồng thời tràn vào tâm trí một nỗi bất an khó tả.Vừa thấy bác sĩ phẫu thuật chính cho vợ mìn…

Đạo Chích Vui Tính
Sự Giao Cảm Đồng Điệu

Sự Giao Cảm Đồng Điệu

13 1 1

Sự giao cảm đồng điệu. Đêm đen tĩnh mịch đến đáng sợ như muốn nuốt chửng mọi thứ mà nó bao trùm. Hai người một nam một nữ anh tuấn phi phàm, dịu dàng thoát tục. Họ đối diện nhau như đại diện của hai thế giớ đối lập. Bởi vì ánh sáng và bóng tối không thể giao hòa cùng nhau. Cô gái mỉm cười bất đắc dĩ. Đôi tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay chai sần rắn chắc của anh dần buông lơi. Giọt nước mắt hồng nhan rơi trên mu bàn tay anh nóng hổi. Nụ cười đau khổ như đóa quỳnh hương tàn trước bình minh của cô khiến lòng anh như siết lại. Đau đớn.-Mặc Phi, xin lỗi! Tôi và anh không thể tiếp tục như vậy. Tôi còn có gia đình, bạn bè, người thân. Tôi ở bên anh sẽ nguy hiểm đến họ. Chúng ta ban đầu biết chắc sẽ có ngày hôm nay vậy cớ gì anh phải níu kéo những điều vốn không thể vãn hồi.Anh nghe mà huyết mạch sôi trào. Phải chăng thế giới sống trong bóng đêm của anh đã làm hoảng sợ và vấy bẩn lên tâm hồn trong trắng của cô. Điều gì làm cô thay đổi thái độ trước sau như một cùng anh? Khi nói lời chia t…

Là Bởi Vì...

Là Bởi Vì...

5 0 1

Ngoài trời, gió lạnh đầu mùa thổi. Có cái gì đó thật buồn như tâm trạng của cô nữ sinh ngồi trong lớp nhìn mọi thứ ngoài sân đang chuyển động không ngừng. Cô gái chán nản nhìn cậu nam sinh bên cạnh đang chăm chỉ làm bài tập, giọng giận dỗi:-Khang Uy! Sao cậu cứ bắt tôi ngồi trong lớp làm mấy cái bài toán khô khan này với cậu mãi vậy. Thật buồn bực chết mất.Cậu nam nọ vẫn chăm chú làm bài tập của mình, không để ý bạn nữ bên cạnh chỉ buông lời trách nhẹ:-Chẳng phải môn Đại số của cậu lúc nào cũng kém sao, lo ôn tập đi tuần sau là kiểm tra rồi đó, không biết cậu có qua nổi 50 điểm không?Đối với mấy môn tự nhiên Tâm Nhu căm ghét vô cùng, đã khó chịu mà mấy con số chết tiệt cứ nhảy loạn trong đầu, tức giận đứng phắt lên:-Sao cậu quá đáng vậy Khang Uy. Tôi bị điểm kém thì liên quan quái gì đến cậu chứ. Mỗi hôm có vài phút ra chơi mà cậu bắt tôi ngồi ỳ ở đây là sao? Cậu còn không cho tôi đi chơi với đám bạn lúc tan học nữa. Tối nào cũng nhắn tin bắt tôi đi ngủ sớm, r…