Ánh mắt em là thứ gây nghiện

Ánh mắt em là thứ gây nghiện

8 1 1

Mỹ Hạnh khó khăn tới bên cạnh Gia Linh, nâng ly rượu trước mặt cô:" Cô buông tha cho anh ấy đi được không?"Trương Gia Linh dừng lại động tác ở tay, mỉm cười nhưng không nhìn sang bên cạnh, " Tôi và anh ta không có gì cả, đừng nhầm lẫn!" " Anh ấy suy sụp rồi, anh ấy sắp không trụ nổi nữa rồi, anh ấy không nên như vậy cô xem tôi nói có đúng không?" Mỹ Hạnh vẫn cố gắng bình tĩnh, hơi thở lại dồn dập hơn." Không phải bây giờ anh ta làm ăn rất tốt à? Công ty ngày càng thăng tiến như vậy. Tôi thấy hai người đừng dùng chiêu này thì hơn."" Linh! Cô dễ dàng phủi đi mọi thứ như vậy?" Trương Gia Linh đặt ly rượu xuống, hướng mắt nhìn về phía biển hiệu, cô đương nhiên không dễ dàng gì.Chỉ là có một đoạn kí ức nào đó nên quên đi thì hơn, cô cũng không còn thời gian nữa. Anh ấy không thể xuất hiện ở thế giới của cô được!Rất lâu sau cô mới trả lời, giọng lạnh hơn khi nãy:" Cô thích anh ta mà! Sao không ở bên an ủi anh ta đi?"Mỹ Hạnh lập tức rùng mình, không thể tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Cô ấy cảm thấy lòng mình dâng lên một nỗi tức giận." Cô đúng là người không để ai vào mắt thật này. Vậy mà những năm trước Bảo không màng bảo vệ cô như thế. Cô coi điều này là hiển nhiên à? Cô nhất định ác độc như thế?"" Vậy mà anh ấy vẫn muốn bảo vệ cô tiếp đấy. Tôi không hiểu cô đáng thương đến mức nào. Anh ấy vậy mà ... vậy mà ngu ngốc như vậy!" Nói đến đây, đôi mắt Mỹ Hạnh đỏ au, nước mắt không kiềm được nữa mà tràn ra. Cô cố gắng nói tiếp nhưng chỉ nghe được tiếng nghẹn, " Anh ấy…

Mảng kí ức

Mảng kí ức

40 2 1

Một câu chuyện mang dáng dấp của mùa hạ. Nơi cái dư vị thanh xuân tràn ngập chảy tựa như mật ong ngào ngạt. Nơi có Lê Anh Dương liều mạng ngốc nghếch nhưng thực chất là con người có tâm hồn ẩn chứa cả một ngàn mặt trời. Nơi có Tạ Quốc Anh toả sáng như vì sao đêm yêu cô vô điều kiện. Dưới ánh nắng của mùa hạ năm ấy, đó sẽ là thời điểm như hoá thành một mảng kí ức màu hoàng hôn ghi ấn mãi trong lòng người.…