Trời đêm ôm lấy ngàn vì sao

Trời đêm ôm lấy ngàn vì sao

83 4 9

Anh chưa từng là ánh mặt trời và cũng không bao giờ là mặt trời của em. Bởi vì anh là bầu trời đêm ôm lấy muôn vàn vì sao lấp lánh. Anh không chiếu sáng em nhưng anh sẽ luôn đứng phía sau để có thể khiến em tự mình toả sáng. Anh không ban phát sự ấm áp của mình cho ai, chỉ dành sự dịu dàng duy nhất này cho em.Và em cũng chẳng cần đến mặt trời làm gì khi chính em đã là muôn vàn vì sao lấp lánh.___Trích đoạn:Đột nhiên trên trời xoẹt qua một vệt sáng. Xuất hiện và biến mất chỉ trong một tích tắc. Ánh mắt Thúy trở nên rực rỡ, em chỉ tay lên trời:- Á sao băng!Rất nhanh sau đó, Thúy ỉu xìu cất tiếng nói, giọng nói cũng rầu rầu.- Sao băng vụt nhanh quá, em quên ước mất rồi.Tự nhiên Phúc thấy hơi mắc cười, cô bé này sao lại dễ thương vậy chứ. Bất giác cậu cũng mỉm cười vui vẻ.- Không sao, em nhìn thêm lát nữa, sẽ lại có sao băng vụt qua thôi.Thúy gật đầu thật mạnh, chắp tay lên trước mặt, để khi nhìn thấy sao băng thì lập tức ước luôn. Phúc nhìn Thúy, vẫn mắc cười. Đột nhiên mắt Thúy sáng rực, em lập tức nhắm mắt lại đọc thầm điều ước trong suy nghĩ.Thiên Phúc lần nữa bị đôi mắt ướt long lanh ấy hớp hồn. Và anh chợt nhận ra một điều: Hoá ra trên đời này vẫn có một thứ còn đẹp đẽ hơn cả bầu trời đầy sao mà cậu thích nhất...___Nhân vật chính: Vũ Dương Phương ThúyHoàng Minh Thiên Phúc___Viết lại ngày 19/01/2024.Truyện được viết bởi tui - Yên Lạc (Thảo Na) và hiện tại chỉ được đăng trên Wattpad.…