Vô Ưu

Vô Ưu

2 0 1

Ta đứng trước bờ Vong Xuyên , nhìn những u hồn cứ qua lại không có mục đích trước mắt mình. Ta nghe Mạnh bà hỏi ta vì sao chẳng chịu uống canh , vì sao cứ đứng cạnh Đá Tam Sinh mà không đi đầu thai a." Cô nương, đi đi a , cô nhìn xem bản thân mình đã khóc đến mức hơn cả lệ quỷ dưới dòng sông này rồi, lão Vương nói với ta nếu như cô không đi đầu thai sẽ lại phải chờ thêm một trăm năm đó, đi đi , vị tướng quân đó đã sớm đầu thai rồi , cô nương có tiếp tục chờ sẽ cũng chỉ chờ được kiếp sau của hắn mà thôi , hắn đã sớm quên cô nương rồi"Giọng của Mạnh bà ồm àm già nua nhưng sao ta nghe như sét đánh qua tai mình, chàng quên ta rồi chàng quên ta rồi, rõ ràng chàng đã hứa với ta sẽ chờ nhau nơi đá Tam Sinh rồi sẽ cùng dắt tay nhau bước qua cầu Nại Hà ấy thế mà chàng đã bỏ ta mà đi , ta thét lên một tiếng thật dài , ấy thế mà nước mắt ta lại chẳng rơi thêm giọt nào cả.Ta thấy Mạnh bà đi về phía mình, trên tay bà cầm một cái bát đen cũ kỹ, ta biết đấy là nước vong tình bà nấu hằng ngày được múc từ dòng sông Vong Xuyên kia. Rõ ràng là nước sông sao lại mang hương vị của nước mắt thế này, khi giọt nước cuối cùng chảy vào miệng ta thì kí ức trong ta dần mơ hồ , ta không còn nhớ đôi mắt như trăng sáng của chàng , không nhớ đôi môi luôn cất chứa gió xuân của chàng , cả vòng tay ấm áp ấy ta cũng cũng đã quên đi , quên mất chàng tên là gì ,quên mất những tháng ngày giông bão mà chúng ta đã vượt qua, quên chàng,ta cũng quên đi bản thân mình. Bước vào vòng luân hồi như g…