Gió là của trời

Gió là của trời

192 16 10

Một ngày đông tháng mười hai...Trời nắng lên rồi. Ngay cả cái ngày anh đi cũng chu đáo như anh vậy, biết tôi sợ lạnh nên để lại cả một Hà Nội đầy nắng cho tôi.Một giọt nước mắt trượt xuống trong vô thức. Tôi chợt khao khát cái lạnh của ngày đông trước đây, sẽ có anh ôm chặt tôi vào lòng. Cả một thành phố ấm áp thì có nghĩa lý gì? Nắng vẫn giòn tan, những con người xa lạ vẫn nói cười, Duy Anh vẫn nắm tay một người con gái khác rời xa tôi. Rồi sẽ có một người con gái khác thay thế tôi...lấp đầy ánh mắt và trái tim anh. Khi ý nghĩ ấy vừa thoáng hiện lên trong đầu, tôi chợt muốn chui trong bóng tối cả đời, không ra nữa...Một câu chuyện không hẳn là buồn thê thảm, một hành trình bước qua đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, chấp nhận buông bỏ và đón nhận những điều mới mẻ hơn trong cuộc sốngGIÓ LÀ CỦA TRỜI...…