- 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tức chết bảo bối rồi !

từ hôm bắt đầu giận cậu, hắn thường xuyên bỏ bữa. hầu như mỗi ngày hắn chỉ ăn duy nhất một bữa khuya.

- "đứng lại đó cho tôi, tôi là đang gọi cậu đó !" cậu dằn chén cơm xuống bàn, gọi theo bóng lưng hắn đang đi lên phòng.

- "..." thái hanh dừng lại, hắn quay lưng về phía cậu.

- "cậu thôi ngay cái trò giận dỗi đó đi. cậu có quyền gì mà giận tôi ?"

- "tôi không có quyền giận cậu ! cậu cũng chẳng có quyền quản tôi !" hắn nhếch mép, lạnh lùng lên tiếng.

nụ cười giả tạo in trên gương mặt điển trai ấy khiến tim cậu bất giác nhói lên.

chiếc xe bmw z4 mui trần đen bóng của hắn vừa đỗ vào gara.

hắn đưa tay dìu cô gái xinh đẹp bước xuống. hai người cười nói vui vẻ với nhau, trông rất thân thiết.

- "đây là nhà anh à ?" cô gái lên tiếng hỏi.

- "ừ ! em vào đi." thái hanh tươi cười trả lời.

doãn kỳ từ trong bếp nhìn ra, mặt cậu đen lại. chẳng màn chào hỏi, cậu thảnh thơi ngồi đó gác chân lên bàn, nhăm nhi ly cam ép đáng lẽ dành cho hắn.

- "thái hanh, ai thế ?" cô ta chỉ tay vào cậu.

- "cậu ta... là người làm." hắn hơi ngập ngừng nhưng vẫn trả lời cô.

ngụm nước cam như muốn phụt ra khỏi miệng. doãn kỳ đơ người trước câu nói của hắn. cảm giác của cậu lúc này là hụt hẫng xen lẫn đau lòng.

người làm... đúng vậy, mình vốn chỉ là người làm của hắn, mình có quyền gì mà trách móc, mà đau lòng ?

- "đi pha nước mời khách, cô ấy thích trà sữa ít ngọt." hắn nói rành mạch như hiểu rõ cô ta lắm.

- "oa ~ anh còn nhớ em thích uống trà sữa à ?" cô níu tay thái hanh, miệng cười tươi rói.

- "đương nhiên phải nhớ !"

nếu không nhớ cô thích gì thì làm sao chọc điên cậu ấy được !

cậu loay hoay hồi lâu trong bếp rồi đem hai ly trà sữa ngun ngút khói ra phòng khách.

- "tôi có nói là uống trà sữa à ?" rõ là cậu biết hắn thích uống gì nhưng lại pha trà sữa khiến hắn hơi hụt hẫng đến tức giận.

- "cậu chủ cũng chẳng nói là không uống." cậu lạnh lùng trả lời nhưng không nhìn hắn.

- "làm cái khác cho tôi !" doãn kỳ xoay lưng bỏ đi, giờ đây cậu không muốn cãi nhau với hắn. nói đúng hơn, cậu không có tư cách cãi nhau với hắn.

- "cam ép."

- "tôi không muốn uống nữa !"

- "..."

- "dẹp đi !"

tức giận, ấm ức, buồn bực là tâm trạng của cậu bây giờ. sao hắn lại đối xử với cậu như thế ? lặng lẽ đi về phòng, cậu đặt lưng nằm trên nền đất lạnh, ánh mắt đầy nét buồn khó tả.

mày thì có tư cách gì giận hắn ta ! mày là người ở thôi, hắn ta vui thì cười với mày, buồn thì lôi mày ra xỉa xói... chỉ tại mày quá ảo tưởng về bản thân. tưởng người ta thích mày ? điên quá !

hai hàng nước mắt lăn từ trên má xuống đôi môi mềm, mặn chát !

người ta bây giờ đang vui vẻ bên cạnh nửa kia, cậu thì nằm đây từ từ hưởng thụ những trái đắng mình tự gây ra.

nhận ra bóng dáng của chú mèo nhỏ đã biến đâu mất, hắn nhìn xung quanh phòng tìm kiếm cậu.

cậu ấy vừa ở đây mà ! đi đâu mất rồi ? thật là khiến người khác lo lắng. cậu ta có thể ở đâu được chứ ?

hắn suy đi nghĩ lại thì quyết định để mặc cô gái kia, rời phòng khách, tiếp tục lên lầu tìm cậu.

nhìn thấy tấm lưng nhỏ thút thít khóc. hắn quả thật rất muốn vỗ về, nhưng liệu khi bước vào cậu có bình tĩnh lại hay càng thêm tức giận ? hắn nhận ra mình đã sai rồi, sai thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro