- 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chiêu tám: thính khỏa thân.

thái hanh bước xuống phòng khách nơi cậu đang ngồi. đôi chân thẳng tắp nõn nà lơ đễnh gác lên bàn trông như đang mời gọi, chiếc sweater rộng để lộ đôi vai gầy. nuốt nước miếng ực một cái, thái hanh vội tự trấn tĩnh bản thân mình.

- "mỏng manh quá đó !" mắt hắn nhìn đi nhìn lại xung quanh phòng hòng né tránh cậu.

- "hả ?"

- "mặc ít quá rồi."

- "liên quan gì cậu" cậu bướng bỉnh đáp lời.

- "..."

- "tôi có nude cậu cũng không quản được !"

- "có ngon thì nude lại xem !" hắn nhìn thẳng doãn kỳ, mặt bất giác nóng lên. nhớ đến bộ dạng gợi tình của cậu tối qua, hắn quả là không quản nổi, không quản nổi cậu và không quản nổi cả mình.

- "định ngồi tới bao giờ ? đi nấu cơm đi !" hắn vội bẻ sang chuyện khác, thái hanh không muốn cậu bé của mình lại mất bình tĩnh như tối qua.

hắn đóng laptop lại. rốt cuộc cũng giải quyết xong đống công việc kia. thái hanh bước xuống bếp. không biết từ bao giờ hắn thường xuyên xuống bếp hơn, hắn thích nhìn sau lưng cậu, bộ dạng không hài lòng với công việc của cậu. có lẽ là từ lúc thái hanh nhận ra sự đặc biệt của cậu trong tim mình...

- "có ai ngoài đó không ?" tiếng doãn kỳ vọng ra từ phòng tắm.

- "chuyện gì ?"

- "lấy giúp tôi cái khăn tắm."

- "đang nhờ tôi sao ?" hắn tựa vào cửa, nói với người trong phòng tắm.

- "..."

- "nhờ thì phải nói làm ơn đi chứ."

- "ai nhờ cậu ? tôi ứ thèm nhờ cậu !"

- "nhất định không nhờ ? vậy cứ để người ướt mà mặc quần áo."

- "ông đây không thèm mặc." cậu quát lên tức giận. nói rồi, cậu bước thẳng ra ngoài trong tình trạng trần như nhộng.

thái hanh có vẻ hối hận vì đã trêu cậu. hắn nhanh chóng chạy đi đóng cửa như sợ bảo bối bị ai nhìn thấy. nhìn thấy hắn hối hả cậu càng phấn khích.

dù gì cũng là con trai, chẳng mất mát gì mà lại làm cái tên lưu manh đó sợ thì có phải thế này bao nhiêu lần cũng được.

chiếc khăn lớn quàng vào người cậu từ phía sau.

- "tôi không thèm, không lau nữa, để gió thổi khô..." doãn kỳ quay đi giận dỗi.

- "coi như tôi xin lỗi cậu đi. mau lau người rồi mặc quần áo vào." thái hanh xuống giọng. hắn ôm chặt cậu, cố sức choàng khăn vào người cậu.

- "ứ thèm ứ thèm, không mặc !" cậu vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay hắn.

- "cậu đừng nghịch nữa, mau !" hắn đã thực sự tức giận với cậu. nhưng sao lại vậy ? có mắc cỡ thì cứ bơ cậu là xong, sao lại tức giận ? có lẽ hắn bất ngờ trước hành động của cậu. quả là vừa nghĩ liền làm.

nếu bây giờ là đang trên phòng, hắn có lẽ sẽ ngồi đấy ngắm cậu khỏa thân đi quanh phòng. nhưng đây là bếp, người bên ngoài có thể sẽ nhìn thấy. chưa kể gió nhiều như vậy, chẳng may bị cảm thì thế nào ?

cậu không lo cho mình nhưng hắn lo cho cậu !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro