đồ ăn cho em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên phía Yoongi an tĩnh đến lạ kỳ, Taehyung không kiềm được lại gửi một tin nhắn, "Yoongi?" Omega nhỏ vốn là người nhạy cảm, bị người bình thường cười nhạo cậu có thể buồn rất lâu huống chi là T, người mà cậu quan tâm nhất, cậu không dám mở miệng nói ra, cậu sợ đối phương sẽ bị dọa chạy.

"Em..." Yoongi nói một từ rồi dừng lại, Taehyung cảm thấy anh đã làm khó cậu rồi, lại nhắn một tin, "Không muốn nói ra cũng không cần phải ép buộc chính mình, đợi khi nào em nguyện ý nói ra thì hãy nói."
Không nghĩ tới Yoongi lại mở miệng nói, "Thật ra em không được tốt như anh tưởng tượng đâu, em biết cách internet người ta luôn ảo tưởng về đối phương rất nhiều, em không tốt chút nào, sẽ làm anh thất vọng mất."

Taehyung nghĩ Yoongi không tự tin có thể bắt nguồn từ điếc tai hoặc là do diện mạo, nhưng những điều này Kim Taehyung vốn đều không để ý, "Anh chỉ muốn hiểu thêm về nhóc Yoongie mà thôi."

Nhìn thấy hai từ nhóc Yoongie, mặt omega đỏ bừng, bất giác vuốt má. Nói ra có thể sẽ tốt hơn không, không cần lo lắng T sẽ biết được, hoặc nói trước khi gặp mặt để cho anh ấy suy nghĩ thật kỹ, sẽ tốt hơn là sau khi gặp mặt càng lúng túng.

"Em lớn lên ở cô nhi viện." Yoongi muốn thấy phản ứng của T, T không gõ chữ, anh không trả lời làm cho cậu có chút khó xử. Cho dù omega đã quen với thế giới không có âm thanh vẫn làm cho cậu cảm thấy khó khăn.
"Năm mười tuổi em sốt rất cao, sau đó không nghe được, kỳ thực ban đầu em chỉ nghe không rõ, dần dần, em cũng không còn nhớ rõ là lúc nào, buổi sáng tỉnh dậy đột nhiên không thể nghe thấy gì nữa rồi.

Từ một người bình thường trở thành không nghe được, từ thế giới đầy âm thanh tiến vào thế giới vô thanh. Min Yoongi rất bình tĩnh kể về việc này, Taehyung biết những chuyện Yoongi trải qua rất khó khăn. Anh hỏi, "Đã lâu như vậy rồi, muốn nhớ lại cách nói chuyện có phải rất khó không."

Đối với người bình thường mà nói, việc nói chuyện sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác và bị ảnh hưởng bởi môi trường, đây là một việc khá dễ dàng, hai từ "quên đi" căn bản sẽ không xuất hiện trong đầu người bình thường.

Nhưng Yoongi không giống như vậy, cậu không nghe được âm thanh mình phát ra, chỉ có thể dựa vào trí nhớ. Muốn tìm một người để luyện tập, nhưng rất tiếc rất ít người sẵn lòng cùng với một người câm giao lưu lâu dài, Yoongi cư nhiên rất sợ hãi, sợ một ngày nào đó mình sẽ không thể nói nữa.

"Dạ, nếu như không có ai nói chuyện cùng, em dễ dàng quên mất cách phát âm." Giọng Yoongi nhỏ dần, có đôi khi tìm một người để nói chuyện cũng chỉ là hy vọng xa vời. Thảo nào Yoongi lại lên mạng tìm kiếm người trò chuyện, Kim Taehyung không nghĩ ngợi gì trả lời, "Sau này mỗi buổi tối anh sẽ gọi điện cho em, em nói cho anh nghe."

Vài từ ngẳn ngủn nhưng Yoongi lại đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Người xa lạ này không cảm thấy phiền phức mà xóa bạn bè lại còn hứa hẹn sẽ giúp mình luyện tập nói chuyện.
Yoongi cảm thấy thật khó tin, nhưng mà cậu không muốn bỏ qua cơ hội này, đối phương chính là T đấy, là người mà cậu vẫn luôn muốn gặp, nhưng lại chưa gặp được, omega nhỏ giọng nói, "Dạ."

Yoongi không thể nhận ra giọng nói của mình còn mang theo tiếng nức nở. Âm thanh này tiến vào tậm tim Taehyung.

Trên màn hình vẫn hiện lên dòng trạng thái đối phương đang nhập tin nhắn, một lúc sau, T lại gửi tới một tin,"Yoongi, em đã sẵn sàng gặp mặt anh chưa?"

Alpha gửi tin nhắn, bất giác nhăn mày, muốn biết bao giờ nhóc Yoongie mới hẹn gặp mình. Min Yoongi thoát khỏi cảm xúc ban nãy, hít một hơi, cố lấy dũng khí, "Đợi thêm một thời gian nữa, chúng...chúng ta"
pheromone của Taehyung vẫn còn, ký hiệu đánh dấu tạm thời vẫn ở đó,
"Tháng sau nhất định em sẽ tới gặp anh."

Kỳ thật Yoongi cũng không biết ký hiệu tạm thời sẽ tồn tại bao lâu, tháng sau chẳng qua chỉ là thời gian cậu suy đoán. Cậu thật sự rất muốn gặp T rồi, cho dù thế nào đi nữa, dù không lấy được thuốc ức chế, đợi khi ký hiệu lâm thời qua đi, gặp mặt một lần rồi quay về ký túc, tuyệt đối không được tham lam.
Taehyung rất vui, lập tức trả lời, "Vậy khi gặp mặt chúng ta sẽ nói chuyện cho đủ."

Gọi điện với Yoongi cũng rất vui, sẽ không phiền đến bạn cùng phòng của Yoongi, cũng không phiền đến bạn cùng phòng Taehyung. Nhưng cuộc trò chuyện vô thanh này làm omega rất bối rối.
💤
Mỗi ngày T gọi điện rất đúng giờ, buổi tối tầm hơn chín giờ anh sẽ gọi tới. Nghe Yoongi nói chuyện rất thú vị, giống như nghe đứa trẻ nói chuyện vậy, có đôi khi ngữ pháp có vấn đề, Taehyung sẽ gõ chữ nói cho cậu biết.

Từng câu, từng chữ,Min Yoongi phải nhắc lại vài lần, sau đó hỏi T xem đã đúng hay chưa. Gần đây trò chuyện Yoongi mới biết T học âm nhạc, khi còn bé từng học làm MC, đều có liên quan đến âm thanh cả.

Nhóc Yoongie đặc biệt rất hứng thú với chủ đề âm thanh, thường thường hỏi Taehyung một ít vấn đề, "Giọng của anh có phải rất hay không? Có phải hát cũng rất hay? Giọng hay như vậy mà kể chuyện có phải làm người ta mê đắm?" Đủ loại vấn đề đều có, Taehyung sẽ luôn nói với cậu, "Đợi gặp anh, anh sẽ nói cho em biết."

Những lời hứa hẹn như vậy càng ngày càng nhiều, khát vọng được gặp mặt càng ngày càng mãnh liệt.

Kim Taehyung rất quen thuộc thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Yoongi, thậm chí còn biết cả phạm vi hoạt động của cậu. Bình thường lúc omega nhỏ có tiết học, chính là một đường thẳng ký túc - nhà ăn - lớp học, cuối tuần sẽ đi cửa hàng hoa làm thêm, trước đây sẽ cùng với bạn tốt đi dạo một vòng. Nhưng gần đây có alpha muốn theo đuổi bạn cùng phòng, bình thường Yoongi đều chỉ có một mình, sinh hoạt rất đơn giản.

Buổi chiều thứ sáu cậu không có tiết, chắc chắn là đang làm thêm tại tiệm hoa rồi. Taehyung vẫn cố ý gửi cho Yoongi một tin, "Đi làm thêm rồi?" Yoongi vừa đi giao hàng bên ngoài, về trong cửa hàng mới trả lời tin của anh, "Dạ."

Vừa gửi tin nhắn xong, Taehyung lại gửi thêm cho Yoongi một tin. Một lúc sau, một người giao đồ ăn đến cửa hàng hoa, "Anh Min Yoongi có đây không ạ? Chị Yooji nhắc cho Yoongi biết có người đang gọi cậu.
Người giao đồ ăn đưa đồ ăn đến trước mặt Yoongi, "Đồ ăn của cậu đây." Omega mở to mắt nhìn, ánh mắt không ngừng quét qua chị Yooji và người giao đồ ăn.

Chị chủ phản ứng trước, hai tay giơ lên giống như tự thú, "Không phải chị gọi đâu." Yoongi rất kỳ lạ nhìn người giao đồ ăn, "Tôi không có gọi đồ ăn."

Người giao đồ ăn cầm điện thoại kiểm tra đơn hàng, "Cậu tên là Min Yoongi phải không." Cậu gật đầu, người giao đồ ăn giao xong hàng rồi chỉ muốn đi cho nhanh, vẫn còn đơn hàng phải giao, "Là cậu thì đúng rồi, cậu xem có phải bạn bè đặt giúp cậu không."

Gặp phải tình huống này, trước đây Yoongi sẽ có thể nghĩ là Seokjin đặt, nhưng mà gần đây Namjoon rất bận rộn theo đuổi Seokjin, Seokjin bị anh giai kia quấn lấy không còn thời gian quan tâm cậu nữa rồi.

Chỉ còn một khả năng, Yoongi cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho T, "Anh gọi đồ ăn cho em có phải không?" Taehyung không nghĩ rằng đồ ăn được đưa nhanh đến vậy, "Ừ."

Yoongi từng thấy Namjoon đưa đồ ăn cho Seokjin, thời gian đóng cửa ký túc của bọn họ khá sớm, Namjoon mua đồ ăn vặt đứng dưới lầu, Seokjin xuống dưới nhận, nhìn mặt có vẻ không tình nguyện, nhưng thực ra trong lòng lại rất vui vẻ.

Yoongi đột nhiên có thể cảm nhận được cảm giác này, được người ta nhớ mong, ngại ngùng nhận lấy đồ T đưa tới, nhưng cậu lại rất thích cảm giác này.
"Tại sao tự nhiên lại gọi đồ ăn ngoài? Sao anh lại biết địa chỉ làm thêm của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro