gọi là anh ơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seokjin gần đến lúc đóng cửa mới về, vừa về đã lôi kéo cậu ra ban công. Hoa tay múa chân vô cùng hưng phấn, "Làm sao đây, Namjoon muốn theo đuổi tớ." Yoongi biết Seokjin lo lắng điều gì, cậu cũng có tâm tình như vậy, được người khác tỏ tình là một việc rất hạnh phúc, nhưng mà là một người tàn tật như Yoongi, bọn họ sẽ suy nghĩ rất nhiều, sợ đối phương chỉ hưng phấn nhất thời, sau khi ở cùng nhau sẽ vì không thể giao lưu bình thường mà mất đi hứng thú ban đầu.

Khát vọng có được lại sợ hãi mất đi.

Seokjin tiếp tục làm động tác,"Namjoon không biết ngôn ngữ kí hiệu, tớ với anh ấy đều gõ chữ giao tiếp, sau này nhất định sẽ rất phiền phức."
omega hỏi, "Namjoon nói thế nào?"
"Namjoon nói anh ấy có thể đi học, anh ấy không thấy phiền, nhưng mà tớ vẫn lo." Yoongi có thể cảm thấy Seokjin thực sự sợ hãi, trong sợ hãi lại có chút chờ mong, bàn tay nắm tay Yoongi đều run rẩy. Cậu nói, "Trước hết cứ thử một thời gian đi, làm bạn bè đã."

Yoongi rất hâm mộ Seokjin, ít nhất Namjoon là một người thật, có thể cảm nhận được những khung bậc cảm xúc của anh ta. Không giống như T, cách cái màn hình, văn tự lạnh như băng cũng không thể hoàn toàn biểu đạt tâm tình của mình, những chuyện khó thể nói ra được.
.
Một mình Taehyung nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, anh mở điện thoại xem giờ, đã mười một giờ rồi. Sau khi nói chuyện với omega về người mà cậu thích, hai người cũng không nói thêm chuyện gì khác.

Taehyung ngây ngốc nhìn khung trò chuyện, ma xui quỷ khiến làm anh gọi đi. Yoongi vốn dĩ đang cầm điện thoại ưu tư, không biết có nên gửi tin chúc ngủ ngon cho T hay không, màn hình chợt hiện ra yêu cầu trò chuyện làm cậu trực tiếp bật dậy.

Di động rung một lúc lâu,Yoongi mới dám nhấc máy lên nghe. Cậu cầm điện thoại không biết mình có nên nói chuyện hay không, may thay Taehyung gửi tin nhắn đến trước, "Yoongi , tôi muốn nghe cậu nói chuyện."

Yoongi đột nhiên phát hiện mình không biết phải gọi T là gì, tận lực đè thấp âm thanh nói, "Tớ vẫn chưa biết tên của cậu mà." Yoongi khi bật hơi có dùng sức, giống như đứa trẻ vừa mới học nói, có vẻ rất đáng yêu.

Taehyung không dám nói tên mình,
"Gọi là anh ơi."
Nhìn thấy hai từ "anh ơi" này, mặt Yoongi nóng bừng lên,"Không công bằng, cậu biết tên của tớ rồi còn tới chỉ có thể gọi cậu là anh.
Taehyung giống như đang dỗ dành trẻ con, "Gọi tôi là anh có được không? Đợi khi chúng ta gặp mặt, tôi sẽ nói cho cậu biết tôi tên là gì." Yoongi không gọi được ra miệng, chỉ khi còn nhỏ ở cô nhi viện cậu mới đuổi theo người khác gọi anh mà thôi.

Tựa như đứa trẻ lấy được món đồ ăn vặt mình muốn. Taehyung không thể nói rõ đây là cảm giác gì, bàn tay nắm chặt điện thoại cho đến khi màn hình điện thoại tối đi anh mới phản ứng lại. Bàn tay anh chảy đầy mồ hôi, mấy lần ấn mở khóa bằng vân tay đều không được đành phải nhập mật khẩu mở khóa.
Yoongi gọi một tiếng anh, phía T đột nhiên không có phản ứng, cũng không nhập tin nhắn. Yoongi không biết âm thanh mình phát ra như thế nào, bắt đầu trở nên lo lắng, có phải là do phát âm quá kỳ quái nên đã dọa T sợ rồi.

Omega nhỏ không dám nói thêm nữa, căng thẳng đánh chữ hỏi T , "Anh còn ở đó không?" Taehyung mãi mới mở được điện thoại, vội vàng gửi tin nhắn cho Yoongi, "Gọi một lần nữa đi."

Ban nãy cậu đã dùng hết dũng khí để gọi ra một câu, bảo cậu gọi thêm một lần nữa,Yoongi quả thực nói không lên lời, cậu trở mình, ngay cả hô hấp cũng chậm hơn.Kim Taehyung nghe thấy tiếng động bên cậu, gửi tin nhắn đến, "Yoongi gọi thêm lần nữa đi." May sao bạn cùng phòng của cậu không nghe thấy, nửa đêm còn gọi điện thoại thế này quả thực làm phiền người khác.

Đợi một lúc lâu sau, Yoongi mới có động tĩnh, gọi một tiếng "anh" nhẹ như muỗi kêu. Taehyung bất giác cười nhẹ một tiếng, rất tiếc là Yoongi không nghe được, tiếng cười nhẹ này mang theo chút cưng chiều.

"Mim Yoongi." T lại gửi thêm một tin đến, Yoongi chưa bao giờ khát vọng có thể nghe thấy được như lúc này, cậu muốn nghe T gọi tên mình. Hai tiếng Min Yoongi này phát ra từ miệng anh ấy sẽ như thế nào, cậu trong tưởng tượng của anh ấy là như thế nào.

Kim Taehyung khẽ gọi tên Yoongi, rõ ràng là không nghe được nhưng omega lại có phản ứng, "Anh vừa gọi tên em có phải không?" Âm thanh trong sáng hơn so với ban nãy rất nhiều,Taehyung có thể nghe thấy vài phần hưng phấn cùng chờ mong.

Khó mà tin được, Yoongi có thể nghe thấy giọng của anh sao?Taehyung trả lời nói, "Em nghe thấy được?" Omega cười khanh khách, "Không có, em chỉ cảm thấy ban nãy anh đã gọi tên em."

Yoongi lại hỏi, "Gọi điện thoại còn phải đánh chữ có phải rất phiền không ạ?"
Kim Taehyung trả lời rất nhanh, "Không phiền." Tốc độ nói của Yoongi rất chậm, cách đọc rất lạ những âm khó phát âm cũng không rõ ràng, Taehyung muốn biết những chuyện trước đây của Yoongi, muốn biết tại sao cậu có thể học nói.

Rất nhanh, Yoongi đã nhận được tin nhắn từ T, "Học nói rất khó phải không?" Yoongi dừng một chút mới nhắn lại, "Không khó, nhưng vì lâu rồi không nghe thấy âm thanh có một số âm em đã quên mất rồi."
Taehyung không gửi tin ngắt lời cậu, Yoongi tiếp tục nói, "Thực ra trước đây em có thể nghe được, nhưng mà sau một lần bệnh, không kịp điều trị nên bệnh trở nặng hơn khiến em không nghe được."

Kiềm chế nội tâm dậy sóng, Kim Taehyung rất muốn biết quá khứ của Yoongi, "Không kịp chữa trị có phải là do bố mẹ không có nhà không?" Omega nhỏ nhìn thấy dòng chữ này không lập tức trả lời, T liệu có để ý cậu là cô nhi hay không, có để ý cậu trưởng thành trong cô nhi viện không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro