mèo nhỏ ngoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong, So Hee ngồi dưới đất khóc lên. Kim Taehyung vốn định nói với So Hee chuyện này trực tiếp nói với cảnh sát là xong. Không ngờ rằng cô lập tức nói, "Em sẽ không quấn lấy anh nữa, anh giúp em một lần này thôi, em không muốn ầm ĩ đến cảnh sát, quá mất mặt." Taehyung không nói nữa, im lặng nhìn So Hee.

Cô thay đổi rồi, trở nên ham hư vinh, thay đổi đến nỗi không thể hiểu được. Cô gần như điên cuồng nắm lấy ống quần anh, Alpha không còn lui được nữa, hít một hơi thật sâu, "Được, tôi giúp cô lần này thôi, lần sau còn xảy ra chuyện gì, cô tự mình giải quyết."

Đi ra từ nhà hàng, Taehyung vội vàng mở phần mềm xã giao, ảnh tự chụp của omega đập vào mắt. Cằm vẫn rất gầy, căn bản chẳng nhìn ra béo chỗ nào, ngốc ngốc nhìn vào ống kính, con mắt mở lớn, không có biểu tình gì khác, cũng không biết cười một cái. Taehyung thiết lập ảnh chụp thành hình nền khung trò chuyện, trả lời, "Nhóc ngốc."
Chút phiền não ban nãy bị anh quẳng ra sau đầu. Yoongi nhận được tin nhắn, vỗ vỗ gáy, T nói cậu ngốc, "Em không biết chụp ảnh." T trả lời trong vòng vài giây, "Ừ, sau này anh sẽ chụp giúp em."

Làm cho cậu đang nằm bò ra bàn đỏ mặt lên, Seokjin quay đầu qua liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu,đập vào vai cậu, làm dấu, "Sao mặt câu đỏ thế, ốm rồi hả?" Yoongi lắc lắc đầu, úp mặt vào bàn tay. Kim Seokjin không nghi ngờ gì, "Gigie cậu có còn nhớ đã hứa vói tớ đi xem lễ kỷ niệm thành lập trường B không."

Yoongi còn nhớ rõ, lúc ấy Seokjin nhất định muốn đi xem Kim Taehyung hát. Omega gật đầu, làm kí hiệu.
"Kim Namjoon theo đuổi cậu như vậy cậu vẫn còn muốn đi xem Kim Taehyung hát sao."
Seokjin lúc này không muốn đi xem Taehyung hát mà chỉ muốn đến trường B gặp "người thương"thôi.
Seokjin ngại thừa nhận, "Không cần biết, cậu đồng ý với tớ rồi, kỷ niệm thành lập trường B phải đi xem cùng tớ." Yoongi biểu thị mình biết rồi. Mặc dù cậu không muốn đi xem Taehyung hát nhưng mà cậu có thể nhân cơ hội này hẹn T gặp mặt.

Ký hiệu đánh dấu tạm thời đã hoàn toàn biến mất, omega cảm thấy mình có thể gặp T rồi. Cậu vô cùng hưng phấn gửi cho T một tin nhắn, "Ngày kỷ niệm thành lập trường chúng ta gặp nhau nhée."
Taehyung vẫn còn đang xem ảnh Yoongi phóng to thu nhỏ xem đi xem lại nhiều lần, nhận được tin nhắn của Yoongi chút nữa anh làm rơi điện thoại, omega đã chuẩn bị sẵn sàng gặp mặt anh rồi, anh lập tức trả lời, "Được."

Kỷ niệm ngày thành lập trường B, T lại là một sinh viên ngành âm nhạc, Yoongi không nhịn được hỏi một câu, "Anh có tiết mục gì không?" Taehyung không dám nói mình có tiết mục hát mở màn, "Có, có một vai kịch nói." Yoongi liền hưng phấn,
"Vậy em sẽ đi xem tiết mục của anh."
"Được."

Từ ngày hai người quyết định gặp mặt, Yoongi tỏ ra vô cùng vui vẻ, ngay cả những người trong ký túc xá đều có thể nhận ra, Seokjin rất tò mò hỏi mấy lần đều không thu được câu trả lời.

Trên cơ thể không còn mùi pheromone của Kim Taehyung kia, dấu răng sau gáy cũng biến mất rồi. Nhưng Yoongi vẫn chưa yên tâm, cậu nhờ Seokjin xem đi xem lại mấy lần, Seokjin phải lấy điện thoại chụp, omega mới thở phào một hơi.

Seokjin nhìn thấy Yoongi luôn cười ngây ngốc, nheo mắt lại, "Cậu rất kỳ lạ đấy! Ký hiệu tạm thời biến mất rồi cậu còn vui như vậy!" Seokjin luôn bị Namjoon quấn lấy, khì thực không có thời gian quản Yoongi, cho nên việc Yoongi lên mạng tán gẫu cậu cũng không biết rõ. Seokjin truy hỏi rất lâu, Yoongi mới thừa nhận, cậu sắp gặp bạn quen trên mạng, đối phương cũng là học sinh trường B.

Nhưng có đôi khi sự việc không được như mong muốn, ký hiệu tạm thời biến mất, làm cho Yoongi có cơ hội gặp T, nhưng đồng thời cũng dẫn theo kỳ phát tình tiếp theo, Yoong không thể ngờ rằng lần phát tình này lại đến sớm như thế.

Thời tiết đã chuyển lạnh rồi, bình thường khi Yoongi tắm xong ra ngoài sẽ cảm thấy hơi lạnh, nhanh chóng lên giường nằm. Nhưng tối nay, từ lúc đi vào phòng tắm cậu đã cảm thấy khô nóng. Lúc chín giờ, T theo thường lệ gọi điện tới.
Điện thoại vừa được kết nối, Taehyung liền phát hiện omega có gì đó không bình thường, thở dốc rất nhiều, âm thanh này anh vẫn còn nhớ như in, lần trước ở trường B, lúc Yoongi phát tình, cũng phát ra những âm thanh thế này.

Taehyung vội vàng gõ chữ, "Yoongi, em vẫn ổn chứ?" Đây không phải là lần đầu tiên Yoongi phát tình, cơ thể xuất hiện thay đổi, cậu đã biết bản thân mình bị sao rồi, kỳ phát tình đến thật không đúng lúc.

Omega hiện tại thầm nghĩ muốn tắt máy, cậu cũng không dám nhìn tin nhắn T gửi tới, càng không dám nói cho anh mình bị làm sao, thậm chí còn không dám nhớ tới T, càng nghĩ tới cậu càng trống rỗng khó nhịn, cậu run rẩy nói, "Em treo máy trước...em...có việc..."

Yoongi không nghe được thanh âm của chính mình, cậu căn bản sẽ không biết được hô hấp cậu trở nên run rẩy, thở dốc kịch liệt. Cách di động Kim Taehyung vẫn cảm nhận được dường như Yoongi đang ghé vào tai anh thở. Anh vội vàng gõ rất nhiều chữ, đều không nhận được trả lời.

Ai có thể giúp cậu lúc này,Yoongi nghĩ tới Alpha lần trước, cho dù lần trước Taehyung đã từ chối chuyện lấy thuốc ức chế, Yoongi vẫn muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng này hỏi anh ta.

Kỳ phát tình cắn nuốt lý trí omega, may thay bạn bè của cậu ở phần mềm xã giao không nhiều, rất dễ dàng tìm được tài khoản của Taehyung, hai bàn tay run lẩy bẩy, cậu chỉ có thể gửi tin nhắn âm thanh đến cho anh.

Không ngờ rằng, cậu vừa mới ấn nút ghi âm, Taehyung chủ động gửi tin nhắn cho cậu, "Ký hiệu tạm thời của cậu có phải vừa biến mất không?" Dùng tài khoản T không thể liên hệ được Yoongi, anh chỉ có thể thử sử dụng tài khoản khác.

Yoongi trả lời anh, không phải là tin nhắn văm bản mà là một tin âm thanh, "Anh có thể...có thể giúp tôi...tôi muốn...thuốc ức chế..." Tin trả lời của Taehyung làm omega cảm thấy nhẹ nhõm, "Nói địa chỉ cho tôi, tôi mang qua cho cậu."

Vẫn như trước đây, Taehyung đánh chữ rất nhanh, "Cậu còn có thể xuống lầu không? Có cần tôi lên đó không?"
Yoongi gửi tới một tin âm thanh, "Không...không cần...tôi tự xuống được..."

Giờ này bạn cùng phòng của cậu đều đang nằm trên giường, omega run rẩy đứng dậy, tay chân bủn rủn, không còn sức lực đi xuống dưới, mấy lần suýt nữa ngã từ cầu thang xuống.

May là giường tầng ký túc xá không cao, cậu đi xuống dựa vào tường. Min Yoongi chưa từng nghĩ đi từ phòng đến cổng ký túc lại xa như thế, tới tầng một cậu suýt chút nữa đã gục xuống rồi.

Kim Taehyung đến rất nhanh, còn tới sớm hơn cả Yoongi, anh gọi quản lý ký túc dậy, "Bạn trai cháu bị ốm rồi, cháu muốn đưa cậu ấy đi bệnh viện." Quản lý ký túc hoài nghi nhìn Taehyung một cái, không mấy tin tưởng, đúng lúc đó Yoongi đi tới.

Kim Taehyung không kìm nổi gọi một tiếng, "Min Yoongi." cậu không nghe được tiếng Taehyung gọi, chỉ thấy khuôn mặt lo lắng của anh. Cách xa mấy mét vẫn ngửi thấy mùi pheromone của Taehyung, cậu vốn đã không còn sức lực, chân mềm ra, ngã xuống đất.

Alpha tiến tới ôm lấy người, quản lý ký túc có thể nhìn ra chút điểm đáng nghi, bắt anh cầm chứng minh thư đăng ký mới cho đi.

Yoongi mơ hồ bị người ôm đi khách sạn, mềm mại nằm ở trên giường, cậu cảm giác được có người đang cởi quần áo mình, cố lấy chút lý trí còn lại nhìn cho rõ, là Kim Taehyung.

"Thuốc...thuốc ức chế..." quần của Yoongi đều ướt cả, Kim Taehyung cởi quần cậu ra, omega cũng không thể phản kháng nữa rồi. Alpha nâng mặt omega nhỏ lên, áp trán mình vào trán cậu nói, "Thuốc ức chế bây giờ không thể có tác dụng, Yoongie."

Sau khi nhìn rõ Taehyung nói gì, Yoongi ra sức vùng vẫy, "Thuốc...ức chế...tôi không muốn..." không cần Taehyung , chỉ cần thuốc ức chế, anh chưa bao giờ thất bại thế này.

Omega trong lúc phát tình không thể khống chế, tâm lý bài xích Taehyung, nhưng mà sinh lí lại chịu ảnh hưởng của pheromone trên người anh, cậu điên cuồng tỏa ra mùi thơm của mình.

Taehyung đè lên Yoongi, thừa dịp điều động pheromone của mình, trầm giọng nói, "Anh là thuốc ức chế của em, hiện tại thuốc ức chế đã không thể có tác dụng với em nữa rồi, chỉ anh mới có thể giúp em."
Tác dụng của pheromone quả nhiên rất mạnh, omega lắc đầu nhưng thân thể đã không thể từ chối. Taehyung cúi đầu hôn lên môi cậu, "Yoongie ngoan quáa."

happi birthday Kim Taehyung 🐻🎂
hehe tớ tính hnay sẽ không up đâu vì tớ muốn đợi live của taetae 😘 nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại tớ up luôn =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro