Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm tân hôn không có váy cưới, cũng không có đám cưới long trọng, không có gì cả, chẳng qua cũng chỉ là 1 đám cưới trên danh nghĩa. 12h đêm, anh uống say trở về, liền không khống chế được đè cô ra làm chuyện đó.Anh mạnh bạo, tàn nhẫn, cô cố gắng kháng cự lại bị anh siết chặt cổ, bắt cô phải phục tùng dưới thân anh.Sáng hôm sau tỉnh giấc, anh liền nói cô đê tiện, dơ bẩn, dám nhân lúc anh say mà trèo lên giường làm chuyện đó.Cô không quan tâm, cũng chẳng để ý, chỉ cố gắng che đi vệt màu đỏ trên ga giường. Dù sao trong mắt anh và trong mắt người đời, cô cũng là loại đàn bà dâm ô vì tiền lại sẵn sàng quan hệ với 1 lão già 70 tuổi.Nếu thế thì cô chỉ còn cách diễn cho tròn vai, cô cũng chẳng muốn phản bác, vì nếu cố gắng giải thích cũng chẳng ai tin, chi bằng tự thừa nhận tất cả. Đối mặt với lời buộc tội của anh, cô chỉ nở 1 nụ cười, mạnh dạn đáp:
- Anh nói không sai, dù gì mùi vị của lão già 70 tuổi tôi cũng đã từng nếm qua, thực sự tôi cũng muốn thử cảm giác lên giường với 1 người như anh là như thế nào.
- Cuối cùng cô cũng gỡ bỏ bộ mặt đáng thương để sống thật với con người đê tiện của mình.
-Anh chẳng liếc cô lấy 1 cái, cười khinh miệt rồi quay lưng bước vào nhà tắm.Anh không biết rằng, để nói ra được những lời đó, cô đã phải cố gắng biết nhường nào. Xem ra cả cuộc đời cô, đây là lần đầu tiên cô có đủ dũng khí để nói ra những lời dơ bẩn như vậy.
-----------------------------
Sau khi trở thành phu nhân, cuộc sống của cô cũng không mấy yên ổn. Người hầu trong nhà liên tục chèn ép cô, nói cô là loại phụ nữ rẻ mạt không xứng với thiếu gia nhà họ.Duy chỉ có một bảo mẫu khoảng hơn 50 tuổi, được mọi người gọi là dì Trương thấy cô tội nghiệp mới thường xuyên quan tâm cô.
- Phu nhân, tôi thấy cô hơi xanh xao, cô có sao không?
-Dì Trương lo lắng hỏi.
- Dạ con không sao đâu dì, chỉ là lúc con sinh ra đã bị bệnh thiếu máu, nên lúc nào trông cũng thiếu sức sống.
- Vậy thì không được rồi, để tôi lấy gì đó cho cô bồi bổ, như vậy thì mới khỏe được.Không đợi dì Trương rời đi, đám người hầu trong nhà đã cầm 1 chén cơm đưa đến trước mặt cô.
- Đây là cơm tối của cô!
-Một bà cô bước lên nói với giọng chanh chua.Dì Trương vừa nhìn thấy chén cơm đã nổi giận đùng đùng.- Đây rõ ràng là đồ ôi thiu, sao có thể cho cô ấy ăn được?
- Hừ!! Thứ gái điếm thì bằng được ai mà đòi? Có cơm để ăn là may rồi, loại người 2 mặt như cô ta tới việc có bát cơm đàng hoàng để ăn còn không đủ tư cách!!!! Bà cô lúc nãy khoanh tay, liếc xéo cô và dì Trương 1 cái, vênh mặt dạy đời.
- Cô........Không để dì Trương nói tiếp, cô đã đưa tay lên ý nói không cần phải tranh cãi.
- Con không sao!!
-Cô nắm tay dì Trương nói nhỏ.Không biết động lực nào thúc đẩy, cô đứng dậy, tiến tới chỗ đám người hầu đang ăn ngon miệng, tự tay hất đổ đống đồ ăn đó xuống sàn.
- Cô làm gì vậy?
-Bọn họ mặt mũi tím tái tức giận quát.- Tôi là phu nhân, các người là người hầu, nếu tôi không thể ăn thì các người cũng không có đủ tư cách để ăn!!!! -Giọng điệu cứng rắn, cô mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt họ.Chưa dừng lại ở đó, cô mở lạnh ra, lôi hết đồ ăn thức uống đã và chưa qua chế biến quăng hết vào sọt rác, chỉ chừa lại 1 ít đồ ăn cho dì Trương.
- Bây giờ các chợ và siêu thị đã đóng cửa, e là các người phải nhịn đói 1 hôm rồi.Phải!! Cô ở đây là để trả nợ cho anh, cũng là để đền mạng cho Jisso. Nhưng người cô nợ là anh và Jisso tiểu thư, đám người hầu này có quyền gì mà bắt ép cô? Cô có thể chịu khuất phục dưới tay anh, nhưng tuyệt đối sẽ không để đám người này tiếp tục khi dễ cô. Thời gian trôi qua khiến cô nhận ra rằng, cô phải mạnh mẽ, thay vì phải chịu khuất phục.
----------------------------
- Dì Trương!!!!!! Dì đâu rồi? Y/n vừa đi vừa tìm dì Trương, do đi quá vội nên chân cô đã đụng phải thứ gì đó. Cô theo phản xạ nhìn xuống: là 1 chậu nước ấm và 1 cái khăn nóng.
- Đây là.....
- Phu nhân!Nghe thấy có người gọi, cô liền quay đầu lại. Chính là bà cô chanh chua hôm trước, bà ta gập người cung kính chào cô.
- Chuyện hôm trước tôi thành thật xin lỗi phu nhân. Mong cô rộng lượng bỏ qua cho.
- Không sao!!
-Tính ra hôm trước cô cũng hơi quá đáng, cô trước giờ cũng không có hung dữ như vậy.
- À phu nhân đang tìm dì Trương đúng không? Vừa đúng lúc bà ấy đi nghe điện thoại rồi.
- Cảm ơn dì, nhưng chậu nước ấm này sao lại để ở đây?- À, tôi quên mất, cái đó để mang lên lầu 3, trên đó có 1 căn phòng, chỉ cần mang vào đó là được, việc này thường ngày dì Trương hay làm, nhưng dì ấy hiện đang bận, không biết cô có thể giúp dì ấy mang nó lên lầu 3 được không? Chút nữa dì ấy rảnh tôi sẽ nhắc dì ấy lên đó làm việc. Tôi thì không đủ tư cách để lên đó, cậu chủ rất ít khi cho phép chúng tôi lên đó.- Được rồi!!
-Dù sao cũng chỉ là lên lầu 1 chút, coi như giúp dì Trương được 1 việc.Cô bưng chậu nước lên, quay người bước lên lầu, còn bà cô kia thì nhìn theo bóng lưng cô, khẽ nở 1 nụ cười gian ác.Sau đó không lâu, dì Trương quay lại, không thấy chậu nước liền hỏi bà cô kia, vừa nghe thấy bà ta nói cô đã mang nó lên lầu 3, dì Trương hoảng hốt:- Chết rồi, không được để cô ấy lên đó, đó là nơi cấm kị, nếu cậu chủ mà vô tình biết được, cô ấy chết chắc!!!!!
-Dì Trương vội vã chạy lên lầu ngăn cô lại.
---------------------
Y/n bưng chậu nước trên tay bước lên lầu 3, trên này rất tăm tối, hầu như là không bật đèn. Cô cũng là lần đầu lên đây.Trên này chỉ có 1 căn phòng duy nhất, nói đúng hơn là căn phòng duy nhất có sáng đèn.Cô thuận tay mở cửa bước vào phòng, căn phòng này bày trí đơn giản, lại có mùi hoa hồng rất nhẹ. Ánh sáng dịu mắt, có 1 cửa sổ lớn hướng thẳng ra vườn hoa.Y/n nhìn quanh căn phòng, định đặt chậu nước ở trên bàn rồi rời đi, nhưng cô còn chưa kịp đặt nó yên vị thì........
- LOẢNG XOẢNG!!!!!!!!!!!!!!Chậu nước bị rơi xuống đất, tiếng va chạm vang lên chói tai. Y/n đứng không vững suýt ngã xuống đất. Cô mở to mắt như không tin vào những gì mình đang thấy.
- Jisso.......???Y/n giật mình, nhìn chiếc giường rộng có 1 cô gái nằm trên đó, xung quanh toàn là máy móc, đầu Jisso quấn 1 lớp băng dày, chân bó bột, mặt phải đeo thêm ống thở, gương mặt tái nhợt, tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến thân thể cô ấy bị tổn thương.Cô mặt cắt không còn giọt máu, nhìn Jisso, đáy lòng cô dâng lên 1 trận chua xót. Nếu hôm đó cô đến kịp lúc để ngăn Yonna lại, thì có lẽ Jisso cũng không ra nông nỗi này.
-Tít!!!! Tít!!!!! Tít!!!!! Máy đo nhịp tim và huyết áp của Jisso đột nhiên réo lên. Cả người Jisso giật nảy lên, co giật dữ dội. Huyết áp và nhịp tim tăng cao không ngừng.Y/n hoảng hốt, vội chạy lại bên giường kìm chặt Jisso xuống giường. Trái tim không hiểu vì sao lại liên tục đập mạnh như muốn thoát khỏi lồng ngực. Cô cất tiếng định gọi người giúp, nhưng chưa kịp mở miệng thì một giọng nói vang lên cắt ngang lời cô.
- Ai cho phép cô lên đây?????
-Giọng nói mang theo sự phẫn nộ không thể kìm nén.Là anh sao? Sao anh lại ở đây? Anh nói anh đi công tác 1 tháng mà! Y/n quay đầu lại nhìn lại bắt gặp ánh mắt âm u lạnh lẽo như muốn nuốt chửng người nhìn của anh. Cô bất giác rợn tóc gáy.......
Tôi.....
-Cổ họng cô nghẹn ứ nói không ra tiếng.Cảm nhận được sự lạnh lẽo chết người đang ập tới, Y/n ngước mắt nhìn lên liền thấy anh đang tiến lại chỗ cô. Một tay kéo cô lên hất cô té xuống sàn.
- Cô cút khỏi đây ngay lập tức!!!!!! -Giọng nói không kìm nén được sự phẫn nộ mà quát lên. Y/n bị hất ngã nhất thời chưa thể đứng lên được, không biết dì Trương từ đâu bước đến đỡ lấy cô, dìu cô ra ngoài. Đợi đến khi tâm tình của Y/n có chút ổn định, dì Trương mới ôn tồn nói:
- Phu nhân, có lẽ cô đang thắc mắc tại sao Jisso tiểu thư còn sống có đúng không? Cô im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
- Haizzz, chuyện này kể ra cũng khá dài. Jisso và thiếu gia vốn là thanh mai trúc mã, hai người lẽ ra đã chuẩn bị kết hôn, nhưng không ngờ gần đến ngày cưới thì Jisso không may gặp phải tai nạn đáng tiếc như vậy. Cô biết không? Jisso trước kia là một nhà văn rất nổi tiếng.Ngừng một chút, dì Trương nói tiếp:
- Bác sĩ nói cơ hội để cô ấy có thể tỉnh lại là cực kì thấp, mà cho dù có tỉnh lại thì hai chân cũng đã bị tàn phế không thể đi được nữa. Ngày nào tôi cũng lên lầu 3 để chăm sóc cho cô ấy. Đó là tầng cấm kị chỉ có tôi và thiếu gia mới được lên..... Biết mình đụng tới chỗ đau của Y/n, dì Trương líu lưỡi, vội giải thích:
- Phu nhân là do tôi không tốt, do tôi sơ suất không nói trước với cô nên mới hại cô bị thiếu gia trách mắng. Tôi đã cố tình đuổi theo sau nhưng không ngờ thiếu gia lại nhanh hơn một bước, là do tôi sơ ý không nói với cô là thiếu gia về nhà sớm 1 tuần... Haizz tôi thật sự rất xin lỗi.Thấy dì Trương vội vàng tuôn một tràng vào mặt mình như không muốn gây sự hiểu lầm, Y/n chợt mỉm cười, dịu dàng nói:
- Không sao ạ! Dì không có lỗi, là do con tự chuốc lấy. Là do..... con đã đẩy ngã Jisso nên mới khiến cô ấy thành ra như vầy, con cam tâm chịu phạt.Đáy lòng dì Trương dâng lên 1 trận chua xót, giọng nói mang theo nỗi buồn nặng trĩu:
- Tôi biết là cô không làm mà, một đứa trẻ lương thiện như cô sao có thể rắp tâm hãm hại người khác được?Y/n không đáp, chỉ im lặng đứng đó, một làn gió nhẹ khẽ lướt qua mái tóc cô khiến nó tung bay, che đi nửa phần khuôn mặt của cô. Khiến người ta không thể nhìn thấy được biểu cảm trên đó mà lòng thầm cảm thấy thương cảm.
-------------------------
Anh ngồi bắt chéo chân trên một chiếc ghế sofa trong phòng khách, trên tay cầm một điếu thuốc đang hút dở.Cô đến. Anh dụi điếu thuốc kia đi, gương mặt điềm nhiên như không có chuyện gì.
- Jisso sao rồi?
-Cô hỏi cho có lệ, nếu Jisso xảy ra chuyện thì anh còn có thể ngồi đây hút thuốc được sao?Cô biết anh sẽ không bỏ qua cho cô vì đã đụng vào Jisso. Nên cô đã tự mang thân đến đây chịu phạt.
- Cô nghĩ cô có đủ tư cách để gọi thẳng tên của cô ấy sao?
-Gương mặt vẫn giữ được vẻ lạnh nhạt nhưng sâu thẳm trong đôi mắt là ngọn lửa phẫn nộ mãnh liệt.Cô im lặng, lặng lẽ nhắm mắt lại không đáp. Nhưng dường như cảm nhận được sự im lặng đó khiến anh không vui, cô chậm rãi mở mắt ra, trong cặp mắt là sự bình tĩnh đến bất ngờ:
- Anh muốn tôi làm gì? Cô cũng không vòng vo nữa, cô biết việc cô gọi thẳng tên của Jisso khiến anh không vui, nhưng cô có thể làm gì ngoài việc diễn cho tròn cái vai mà người đời gán cho cô: Ả đàn bà đê tiện, dâm đãng.
- Làm gì sao?Anh đứng lên, bước về phía cô, cặp mắt nhìn thẳng vào cô hiện lên vẻ sắc bén đáng sợ. Môi anh khẽ nở 1 nụ cười, nhưng dường như trong đó không hề có ý cười, chỉ có sự lạnh lẽo chết người.Một tay anh bóp lấy cổ cô, tay còn lại áp chặt cô vào tường không cho cô nhúc nhích.
- Anh.... muốn.... gì.....?
-Y/n khó nhọc cất tiếng, mặt mũi tím tái.Anh nhìn cô không trả lời, chỉ trong nháy mắt môi anh đã dán lên môi cô, không cho cô bất kì cơ hội nào để nói.Cô bất ngờ trợn to mắt nhìn anh, gương mặt anh gần trong gang tấc, hơi thở dồn dập của anh phả vào tai cô khiến cả người cô trở nên mềm nhũn không còn sức kháng cự.
- Tôi muốn cô thỏa mãn tôi!!!Anh rời khỏi môi cô, gằn từng chữ, mỗi chữ thốt ra anh đều gia tăng lực ở tay siết chặt cổ cô hơn.Ngừng một chút, anh nói tiếp:
- Không phải cô năm lần bảy lượt muốn giết Jisso sao? Phụ nữ ai cũng muốn được ngồi lên chiếc ghế phu nhân này, chẳng phải là vì tiền sao? Cô cũng vậy, loại phụ nữ đê tiện vì tiền có thể bán rẻ bản thân. Vậy thì để tôi đáp ứng nhu cầu của cô.Môi anh cong lên, bàn tay nơi lỏng nơi cổ cô rồi bế cô vào phòng ngủ mặc cho cô vùng vẫy, kháng cự.Đúng là cô nợ anh và Jisso, nhưng cô không muốn trả nợ bằng cách này, vì thế cô ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay anh.Mặc kệ cô gào thét, kêu la như thế nào, anh vẫn mạnh bạo đẩy cô xuống giường, tự tay cởi bỏ quần áo của cả hai.
- Đừng...... X..... Xin..... Anh.....!!!!
-Người cô trần như nhộng, thân hình nhỏ bé khẽ run lên.
- Đến nước này rồi cô còn cố tỏ ra thanh cao sao? Thân thể của cô không biết đã nằm dưới thân bao nhiêu thằng đàn ông rồi. Ngay cả lão già 70 tuổi mà cô còn làm được, chẳng lẽ tôi lại không?Vừa nói anh vừa mạnh mẽ tiến sâu vào cô. Không hề có bước dạo đầu, không hề có sự ân cần dịu dàng mà chỉ toàn là sự mạnh bạo bức người.Cô không nói gì, cặp mắt hơi long lanh ánh nước chợt ngước lên nhìn anh. Cô cũng không rõ tại sao mình lại khóc, có lẽ là do đau chăng? Đúng, tim cô rất đau, như có ngàn vạn mũi tên đâm xuyên, cổ họng nghẹn ứ, cô muốn nói với anh, muốn nói tất cả chỉ là sự hiểu lầm. Nhưng lời vừa đến môi đã bị một lực cản vô hình chặn lại, không thể thốt thành lời.Nhìn thấy ánh mắt của cô, sao anh lại không hề cảm thấy nó có chút giả tạo nào, đó là một cặp mắt không vương một chút mưu mô toan tính nào, ẩn hiện trong đó là nét hồn nhiên trong sáng. Mắt cô hơi ửng đỏ, như muốn nói rõ một điều gì đó nhưng lại không thể nói, dường như còn có một tia oan ức rất nhỏ.Nhưng tại sao anh lại như vậy? Trong mắt anh cô là một người phụ nữ độc ác và đê tiện biết nhường nào. Anh cố gạt hết những suy nghĩ quái đản lúc nãy, ép bản thân phải nghĩ rằng ánh mắt của cô là đang cầu xin sự thương hại, loại đàn bà bỉ ổi chỉ biết dùng sự ngây thơ giả tạo để quyến rũ đàn ông thật khiến anh kinh tởm.Tối đó, cô bị anh hành đến mức không thể cử động nổi, chỉ mặc xác cho anh muốn làm gì thì làm, còn cô thực sự đã quá mệt mỏi rồi.......
---------------------
Sau hôm đó, cô bị anh nhốt vào nhà kho lạnh lẽo trong vòng 3 ngày, không đồ ăn, không thức uống, không gì cả, chỉ có 4 bức tường âm u lạnh lẽo bao trùm và tầng tầng lớp lớp bụi bặm bám trên sàn nhà.Cửa nhà kho bị anh khóa lại, cô hoàn toàn không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài. Dì Trương sợ cô không chịu nổi nên đã lén trộm chìa dự phòng để đem chút thức ăn vào cho cô. Nhờ vậy cô mới chống cự nổi.Sau lần đó, cô ngã bệnh do không cung cấp đủ chất cho cơ thể, huống hồ cô còn bị thiếu máu, bệnh vốn đã nặng nay còn nặng hơn.Cô dựa vào ghế, cố gắng không để lộ ra bất kì sự mệt mỏi nào, nhưng bên trong đã sắp không thể chống cự được nữa.
- RENG!!!!!!! RENG!!!!!!!! Chuông điện thoại chợt reo lên khiến Y/n có hơi giật mình, cô yếu ớt đưa tay cầm điện thoại lên nghe máy:
- Alo?
- Chào chị!! Chị yêu của tôi, đã bao lâu rồi tôi không gặp chị nhỉ? Đứa em gái là tôi thực sự rất là nhớ người chị đáng kính là chị đó!!!!
- Yonna???
------------------------
P/s:  Ta không biết viết H nên hãy để nó nhẹ nhàng trôi qua như thế nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mensayhi