Ngoại truyện:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tút!!! Tút!! Tút!!!Đầu dây bên kia không còn trả lời nữa khiến anh lo lắng. Anh gọi lại cho cô cả trăm cuộc nhưng không ai bắt máy.Cuối cùng anh quyết định lái xe đến nơi cô đã nói. Nhưng......Tại sao ở đó lại hỗn loạn như vậy? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?Y/n có gặp bất trắc gì không?Anh chạy lại xem liền bị một nhân viên cảnh sát cản ở ngoài, nhưng vẫn có thể thấy được bên trong hiện trường là một vũng máu đỏ ngầu.
- Vị cảnh sát này xin hỏi vừa có chuyện gì xảy ra vậy?
-Một cụ bà đứng kế bên anh nắm tay vị cảnh sát trước mặt hỏi nhỏ.
- Vừa có một vụ tai nạn giao thông! Nạn nhân là một cô gái trẻ đang mang thai. Hung thủ thì lao vào xe bồn tự sát.Một cô gái trẻ đang mang thai? Liệu có phải là cô không? Y/n của anh! Chắc không phải là như vậy đâu!Nghe cảnh sát nói vậy anh vội nắm lấy tay vị cảnh sát đó, kích động hỏi:
- Cho hỏi! Có phải vụ án này vừa xảy ra cách đây khoảng 30 phút không?
- Anh là nhân chứng chứng kiến sự việc sao? Sao anh biết?
-Viên cảnh sát hơi bất ngờ hỏi lại anh.Cách đây khoảng 30!! Cách đây 30 phút Y/n cũng đột ngột ngắt máy! Liệu có phải là cô không? Y/n của anh sao có thể....
-Reng!!!!Điện thoại của anh đột nhiên reo lên, anh nhìn vào dãy số, là số của Y/n!!
- Alo! Y/n sao bây giờ mới gọi cho anh? Có biết là anh lo cho em lắm không? Em có bị gì không? Em đang ở đâu? Nhìn thấy số điện thoại của cô, bao sự lo lắng trong lòng anh bỗng dưng tan biến. Vội vàng hỏi thăm cô.
- Xin lỗi anh! Anh có thể đến bệnh viện XXX ngay lập tức được không? Vợ anh đang trong tình trạng nguy kịch! Lộp cộp!!!!!Chiếc điện thoại trong tay anh rơi xuống đất. Anh vội vã phóng xe đến bệnh viện. Y/n! Chờ anh! Nhất định không được xảy ra chuyện đâu đấy! Anh cần em! Con cũng cần em! Em tuyệt đối không được chết!
------------------------
Bệnh viện Anh vừa đến đã vội lao đến phòng cấp cứu. Bác sĩ, y tá hối hả chạy ra chạy vào. Lẽ nào.... Không cứu được Y/n? Anh sốt ruột ngồi ở một chỗ, cả người run lên. Y/n! Em nhất định phải sống!Anh còn chưa kịp nói với em anh yêu em!Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.Liệu em có tha thứ cho anh không?Y/n, xin em! Anh sai rồi! Nếu em tỉnh lại, chúng ta hãy cùng đi chơi lâu đài ma ám, tàu lượn siêu tốc và vòng xoay thần tốc em nhé!Chỉ cần em muốn, anh sẽ đáp ứng cho em! Tách!! Tách!!!Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên má rơi xuống vạt áo anh.Nếu như nước mắt của anh có thể đổi lấy mạng sống cho cô. Cho dù có khóc đến mù mắt anh cũng làm.Một vị bác sĩ già bước ra từ phòng cấp cứu, trên tay còn bế một đứa trẻ sơ sinh. Ông tiến lại chỗ anh, giọng nói trầm đều:
- Đây là con trai anh!Vị bác sĩ già ôm đứa trẻ trong tay cẩn thận trao cho anh.
- Còn.... v.... vợ.... t... tôi?
- Xin lỗi anh! Vợ anh không qua khỏi do trước khi được đưa đến bệnh viện đã mất quá nhiều máu. Chúng tôi đã cố gắng hết sức!
- Kh... không... th... thể... nào....! KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!Anh lảo đảo lùi về sau vài bước, suýt chút nữa đã không kiềm chế được mà ngã phịch xuống đất.
-Anh vào gặp mặt vợ lần cuối đi!
vị bác sĩ già khẽ lắc đầu, có lòng tốt đỡ anh vào trong.Bên trong, cô đang nằm trên chiếc bàn mổ, cả người dính đầy máu, gương mặt không còn chút huyết sắc, cô chỉ còn nằm đó hấp hối, mồ hôi thấm đẫm trên gương mặt.
- Y/nn!!!!Anh kích động chạy đến bên cô, giọng nói run run.
- Em đừng làm anh sợ! Bác sĩ chỉ nói đùa thôi có đúng không em? Anh nắm lấy tay cô áp lên má anh, ôm con đưa đến trước mặt cô.
- Em nhìn đi! Con rất giống em! Em phải cố lên, anh cần em, con cũng cần em.
- .......
- Tay em lạnh quá! Sao lại lạnh thế kia??
-Anh nhìn cô, nước mắt lại cứ thế trào ra.
- T....Tae.... hyung... .... Taehyung!!!
- Ừ anh đây!
- Sau khi chết em muốn được hỏa thiêu, hãy đem tro cốt của em rải xuống biển anh nhé!
- Em đừng nói vậy! Em sẽ qua được thôi! Xin em!
- Được không anh?
-Y/n chỉ còn chút hơi tàn, cô dồn hết tất cả sức lực còn lại của mình nhìn anh với vẻ mong đợi.
- Đ... được!!
-Anh khó nhọc cất tiếng, đau đớn nhìn cô.Hạ Lam không nói gì nữa, mắt dần dần khép lại. Bàn tay bị anh nắm lấy từ từ buông lỏng. Ngực cũng không còn phập phồng nữa. Thân thể cô lạnh ngắt, cứng đờ, không còn cảm nhận được tiếng máu chảy, không còn nghe được nhịp thở của cô nữa.Anh nhìn cô, sống lưng lạnh toát. Dường như anh đang cố nén không cho nước mắt tuôn rơi. Trái tim như bị thứ gì đó bóp nghẹt, cõi lòng quặn thắt.Anh nhẹ hôn lên trán cô, ghé sát tai cô nói rất nhỏ:
-  Y/n, mãi mãi yêu emm<3!
---------------------------
-Hah
- Anh giật mình tỉnh dậy, hóa ra chỉ là mơ thôi sao? Nhưng tại sao trên hai gò má anh lại có hai dòng nước mắt. Anh cầm điện thoại lên vội vàng gọi cho dì Trương hỏi Y/n đang ở đâu:
-Alo. Thiếu gia có chuyện gì không ạ?
-Y/nn đang ở đâu ?. Cô ấy đâu rồiiii Trả lời tôi nhanh!!!
-Ph..phu nhân ra ngoài mua đồ rồi ạ! Có chuyện không ạ!
- Mua đồ? - *Bịch* điện thoại rơi xuống
-Anh vội vàng chạy xuống nhà xe. Đạp ga hết mức có thể phóng tới chỗ Y/n đang đứng.
- Anh tới đây làm g....i
- Chưa cho cô nói hết câu anh đã ôm chầm lấy cô khóc như mưa
- Anh...anh làm gì thế? Không phải anh đang đi làm à? Có chuyện gì sao?
- Anh thả cô ra, cười nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút lo lắng.
- Không có gì..! Em không sao là tốt rồi!
-Bỗng từ đâu chạy ra một chiếc xe oto màu đen tông tới chỗ Taehyung và Y/n.
-CHOẢNGGGG!!!
Taehyung và Y/n không bị thương vì có xe oto anh chắn ngang và tác giả gánh còng lưng.
- Nếu không có Taehyung thì bây giờ cô đã chết rồi! Tại sao anh ấy biết mà tới đây? Bảo vệ cho mình?.... Một đống câu hỏi xuất hiện trong đầu cô. Nhưng không sao là tốt rồi! Cô cũng không nghĩ nhiều.
-Còn về phía Yonna sau khi tông Y/n thì cô đã bay ra khỏi xe và bị một chiếc xe bồn cán ngang.
------------------------------
1 tháng sau..
-Chúc mừng anh nhé! Mẹ tròn con tam giác ! Và là bé trai.
-YEAH !!!Anh vui sướng hét lên rồi bế con anh vào phòng hồi sức.
- Vợ à! Em nhìn này là bé trai! Nhưng sao lại giống em nhỉ?
- Tại anh xấu nên con không muốn giống anh đó!
- Anh cũng không biết lúc anh ngủ có ai vuốt ve những đường nét trên mặt anh! Rồi còn khen anh đẹp nữa cơ!
- Ai chứ không phải em đâu!
- Hahha.....
-Vợ à! Anh có chuyện muốn nói với em!
- Hửm! Chuyện gì?
-Anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ rồi cười thủm thỉm nói:
-Anh yêu em không bao giờ thay đổi<33
Y/n, mãi mãi yêu em <33
--------------------------
Một nhà ba người sống hạnh phúc với nhau...

------------------€nd‐--------------------------

Đáng lẽ ta không ra ngoại truyện đâu! Nhưng mọi người hối quá trời! Đây sẽ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta làm ngoại truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mensayhi