Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung không nghĩ tới mới sáng sớm mà Jungkook đã tới rồi.

Người mở cửa là bà Park, mặc dù Jungkook che nửa mặt lại đeo kính râm, nhưng bà chỉ cần liếc mắt là nhận ra đây là nam ca sĩ đang hot.

Trùng hợp rằng bà Park là nhóm fan mẹ của Jungkook, nhìn Jungkook sửng sốt mấy giây, giống như mấy cô gái trẻ bị đóng băng, kích động hô: " Jungkook!!?"

Jungkook lấy mắt kính xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn, hắn mỉm cười với bà Park, lúm đồng tiền mê người hiện ra: " Dì mạnh khỏe, cháu là bạn của Taehyung."

" Chào cậu chào cậu, mau vào nhà đi." bà Park vội vàng nhường đường, vẻ mặt tươi cười.

" Ngài là mẹ của chị dâu ạ?! " Jungkook thay dép xong, " Không nghĩ tới ngài không những trẻ mà còn xinh đẹp như vậy."

Được idol khen, bà Park suýt chút nữa không tìm được phương hướng, nhưng ngoài miệng vẫn luôn khiêm tốn: " Đâu có đâu có, tôi cũng gần năm mươi rồi."

Jungkook mím môi cười, đặt quà tặng trên tay lên bàn, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Taehyung và Amy, nhưng tiểu tử đang ăn sáng kia lại lom lom nhìn hắn.

Jungkook rất hiếm khi thấy cậu bé nào lại xinh xắn như thế, hắn vừa mới nhìn đã thích rồi, lập tức cười tủm tỉm làm quen: " Em là em trai của chị Amy đúng không?! Anh là Jungkook."

Hyunmin lắc lắc chân nhỏ, cúi đầu ăn cháo không để ý đến hắn.

" Anh đang nói với con đấy, không có lễ phép gì cả."

Nghe mẹ giáo huấn, Hyunmin hơi bĩu môi, vẫn là dáng vẻ không vui: " Chào anh, em là Park Hyunmin."

Jungkook vuốt nhẹ tóc Hyunmin, hơi ngước mắt lên, đối mặt với ánh mắt u ám của Taehyung.

Đối mặt với ánh mắt không hoan nghênh của người đàn ông này, Jungkook vẫn tươi cười chào đón: " Buổi sáng tốt lành nha, anh Taehyung. Chị dâu đâu? "

Vừa dứt lời, Amy tóc tai bù xù vẫn còn đang ngáp xuất hiện ở cầu thang, vốn dĩ hai mắt cô còn đang mơ mơ màng màng nhưng khi nhìn thấy Jungkook liền thanh tỉnh. Amy cố gắng để mình không ngáp, hét lên một tiếng chói tai, tay chân luống cuống chạy lên tầng.

" Chị dâu làm sao vậy? "

" Cậu dọa cô ấy." Taehyung nói, " Không có chuyện gì thì về đi! Hôm nay không phải cậu muốn tham gia chương trình tạp kỹ sao? "

Jungkook vẻ mặt đần độn: " Vì để qua thăm anh và chị dâu, em đã cố ý đẩy lùi lịch trình, có phải rất cảm động không? "

Taehyung: "....."

Ăn hết miếng cháo cuối cùng, đôi mắt to của Hyunmin đảo lia lịa, cậu nhìn Taehyung một lúc, rồi lại nhìn Jungkook, lau miệng một cái rồi cười xấu xa.

Hyunmin từ trên ghế nhảy xuống, thay đổi vẻ mặt lạnh nhạt lúc nãy, thân thiết không gì sánh được kéo tay Jungkook: " Anh Jungkook đừng đi, ở cùng Minie chơi nhé."

Hyunmin chính là một thiên sứ nhỏ, Jungkook cúi người ôm cậu lên: " Được, ngày hôm nay anh Jungkook sẽ chơi cùng em."

Thấy hắn đồng ý, Hyunmin quay đầu đi làm mặt quỷ với Taehyung.

Taehyung cười lạnh: "À, Anh Jungkook."

Jungkook cảm thấy nhức đầu, dường như cảm nhận được thái độ thù địch của Taehyung với mình.

" Jungkook đã ăn sáng chưa? "

Jungkook ngượng ngùng nói: " Sáng sớm đi vội, vẫn chưa ăn ạ."

Bà Park lộ ra vẻ mặt đau lòng: " Như vậy sao được chứ, không ăn sáng rất hại thân thể, qua đây cùng chúng ta ăn chúng đi."

" Vậy cháu không khách khí nữa nhé." Jungkook thả Hyunmin xuống, bản thân lại tìm một chỗ ngồi.

Vì vậy lúc ông Park xuống tầng, thì thấy trong nhà nhiều hơn một người, người này tướng mạo có chút quen thuộc. Ông Park tập trung tinh thần nhìn hắn, lập tức nhận ra đây là ca sĩ gì mà vợ mình hâm mộ hơn năm nay. trong nháy mắt, vẻ mặt ông Park trầm xuống.

Lúc bà Park còn chưa hâm mộ Jungkook, mỗi ngày bà đều cùng ông Park đi ra ngoài đi dạo, chơi cờ, tâm sự quốc gia đại sự, nhưng sau khi hâm mộ Jungkook, không ra ngoài, cờ không chơi, nói chuyện trên trời dưới đất lại biến thành chuyện Jungkook mới ra album gì, Jungkook đẹp trai như thế nào. Tồi tệ nhất là, bản tin thời sự lúc nào ông cũng không thể xem, cứ đến giờ là bà Park chuyển kênh giải trí.

Ông Park chỉ có một ấn tượng với Jungkook đó là --- cướp vợ của ông.

" Sao bây giờ ông mới xuống, tôi hô gọi ông mấy tiếng rồi."

Ông Park vẻ mặt u ám ngồi xuống: " Lớn tuổi, tai nghe không rõ."

Bà Park liếc mắt nhìn Jungkook, mím môi cười cười, cầm bát lên lấy cháo cho ông, nói: " Đâu có, trong lòng tôi ông vĩnh viễn là tiểu tử hai mươi tuổi! "

Ông Park không nói gì, nhưng trong lòng lại thoải mái không ít.

Hyunmin đã sớm quen với hành động chán ngấy của hai người này mỗi buổi sáng rồi, nên chỉ ngồi im lặng một bên chơi trò chơi.

Qua một lúc, Amy từ trên tầng đi xuống.

Cô đã thay cái váy hoa, tóc dài quấn lên, lộ ra cổ nhỏ xinh đẹp, rõ ràng là cẩn thận trang điểm lại.

Amy hơi nhấc mí mắt lên nhìn Jungkook, rồi lại vội vàng thu lại, cô cúi thấp đầu, bộ dáng ngượng ngùng như tiểu cô nương, Amy vòng qua Taehyung, ngồi xuống vị trí bên cạnh Jungkook.

Taehyung chịu đựng nhíu mày, trong lòng rối loạn.

" Đó là vị trí của mẹ."

" Không có chuyện gì, mẹ ngồi ở đây một chút là được." Nói rồi, bà Park dời ghế đến bên cạnh Jungkook.

Bên cạnh Jungkook lần lượt là Amy và bà Park, bên cạnh Taehyung trống không, vốn cảm xúc của ông Park đã được vỗ yên nay lại quay về sự u ám.

" Cậu không sợ chen lấn sao! " Ông Park nói ra tiếng lòng của Taehyung, " Chen đến mức tiểu tử này hỏng luôn thì sao."

Jungkook: " Chú không có chuyện gì đâu, cháu không bị ép, cảm giác rất an toàn."

Ông Park: "...."

Taehyung: "...."

Coi như trong lòng không hài lòng, Taehyung cũng không thể làm ra hành động gì trước mặt cha mẹ Amy, anh rũ mắt, im lặng ăn cháo, chân dưới bàn đạp vào chân Jungkook.

Jungkook vẻ mặt không hiểu nhìn Taehyung: " Taehyung, anh đá em à? Đau quá nha."

Nói xong, Taehyung đón nhận ánh mắt của hai người phụ nữ.

" Kim tiên sinh, anh đá Jungkook làm gì?"

Taehyung trầm giọng: " Không cẩn thận đá trúng thôi."

Jungkook tâm trạng tốt cười cười: "Không có chuyện gì, anh lần sau cẩn thận hơn là được. "

Taehyung nắm chặt thìa, lần này dùng sức hơn so với lần trước đá chân Jungkook, đối mặt với vẻ mặt méo mó vì đau của Jungkook, Taehyung không hề xấu hổ nói: " Xin lỗi nhé, tôi lại không cẩn thận đá trúng rồi."

Jungkook cảm thấy ủy khuất, trong mắt chứa lệ, trong miệng vẫn ăn cháo.

" Không có chuyện gì, cũng không phải anh cố ý..."

Có quỷ mới tin đấy!!!!

Rõ ràng là cố ý!!!!

Bữa ăn này niềm nở nhất vẫn là Amy và bà Park, hai người cứ mỗi phút lại hỏi Jungkook muốn ăn gì, gắp thêm đồ ăn vào bát Jungkook.

Jungkook sinh ra đã là cô nhi, chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy từ người nhà, trong lòng cũng không cảm thấy bứt rứt, đối với sự chăm sóc của bà Park rất vui vẻ hưởng thụ, nhưng ánh mắt nóng bỏng của Amy lại khiến hắn ăn không tiêu.

Mấy ngày trước lúc ở bệnh viện, Amy mất trí luôn dùng ánh mắt mê muội như vậy nhìn hắn, phải biết rằng Amy đã từng rất không thích Jungkook, theo lời nói của cô, Jungkook chính là " Nam tiểu tam ", đến đây cướp chồng của cô, tuy hắn là em của Taehyung, từng có chung một ý tưởng với Taehyung, nhưng tuyệt đối sẽ không làm người thứ ba! Cũng không cướp chồng của Amy.

Nhưng bây giờ phản quá lớn, Jungkook khó mà chấp nhận được.

" Chị dâu, em mang theo quà tặng chị."

Jungkook đã ăn uống no đủ buông bát đũa, lấy quà trên bàn trà đưa đến.

" Quà? " Amy hai mắt sáng ngời, " Cho tôi? "

" Ừ." Jungkook lấy từ trong túi một cái hộp vuông hồng hồng đưa cho cô, " Chị mở ra nhìn xem."

Amy kích động cầm lấy, cẩn thận mở bọc ra, mở nắp ra, một cái điện thoại màu hồng đập vào mắt.

" Đây là Iphone mới nhất, hai ngày trước trợ lý của tôi tranh được, điện thoại của chị không phải bị hỏng do tai nạn rồi sao."

" Ôi chao, cảm ơn cậu nhé." Amy cầm điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười rực rỡ nhất trong nhiều ngày qua.

Taehyung lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt sâu xa.

Jungkook và Amy đang vui vẻ đâu để ý tới ánh mắt của Taehyung, cô vội vàng mở nguồn máy, nhưng quá trình sử dụng phức tạp cô không biết làm từ đâu. Jungkook thấy vậy, tiến lên một bước dạy Amy.

Taehyung đặt bát đũa xuống, kiểu bát sứ tinh xảo va chạm cùng mặt bàn phát ra tiếng động lanh lảnh.

Amy bỗng nhiên ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía anh, cô nháy mắt mấy cái, hơi mím môi, đẩy điện thoại lại, lời nói mang theo áy náy: " Tôi cũng không cần đâu...."

" Hả? " Đôi mắt đẹp của Jungkook mở lớn, " Không thích sao? Máy này rất khó mua."

" Cậu cũng nói khó mua rồi...." Cô nhẹ nhàng nói, " Khẳng định rất đắt, tôi từ chối nhận, cậu cầm dùng đi. Hơn nữa, cứ như vậy nhận quà của người khác cũng không tốt lắm."

Có người tặng quà cho cô, cô rất vui, nhưng quà tặng cũng phân nặng nhẹ, cô không có công gì, cứ như vậy nhận quà cũng không thích hợp.

Jungkook cau mày, nhìn điện thoại không biết làm như nào cho phải.

Giằng co một lúc, bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của người đàn ông: " Cầm đi, lần trước giúp tiểu tử này đàm luận được một hợp đồng, coi như là báo đáp."

Jungkook nghe xong vẻ mặt cứng đờ, rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt tự nhiên: " Đúng vậy, Taehyung giúp em không ít việc, chỉ là một cái điện thoại thôi, không cần để ý đâu."

Nếu đã nói đến mức này, Amy nếu như không nhận nữa thì lại làm kiêu.

Cô cúi đầu nghịch điện thoại, rất nhanh biết sử dụng, mở cửa hàng ra tìm trò chơi ngôi sao thời trang hôm qua.

" Sim ở trong ngăn kéo trên tầng một lúc nữa lắp vào."

" Ừ." Amy không để ý lời nói của Taehyung, gật đầu qua loa.

Ăn sáng xong, Taehyung dọn dẹp bát đũa.

Jungkook theo Taehyung đi vào phòng bếp, liếc mắt nhìn anh, thấy Amy không chú ý, mới thấp giọng nói: " Sao tôi lại không biết anh giúp tôi ký hợp đồng hở? "

Đặt bát đũa vào máy rửa bát, Taehyung mở vòi nước rửa tay, anh rũ mắt, lông mi hơi rung rung: " Không phải cậu muốn trở thành người mẫu đặc biệt của SUN sao, tôi có thể giúp cậu tranh thủ được cơ hội này."

Jungkook bị lời nói của anh làm hoảng sợ không ít.

SUN là thương hiệu trang phục quốc tế, Jungkook luôn tâm tâm niệm niệm muốn trở thành người mẫu đặc biệt của SUN, nhưng với độ nổi tiếng lúc này của hắn hoàn toàn không có khả năng bắt được cơ hội.

Taehyung ngước mắt, nói: " Tôi chỉ có một yêu cầu."

Jungkook đã vui vẻ không tìm được phương hướng: " Anh nói đi anh nói đi! Cái gì tôi cũng đồng ý! "

Taehyung: " Ở trước mặt chị dâu cậu cứ khen tôi là được, còn có..." hơi dừng lại, "Lần sau đừng tới nhà tôi."

Jungkook: "....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro