Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối. Trong một ngôi biệt thự kiểu Pháp. Đèn chùm sáng trưng.

Phòng khách rất rộng, đèn tường tỏa ánh sáng êm dịu, cánh cửa sổ kéo lên một nửa, rèm cửa khá đẹp phất phơ nhẹ theo gió đêm thổi vào, không gian phảng phất mùi hương dìu dịu. Thảm nhung trắng, trên bàn có một chai Champagne đỏ và hai chiếc ly bằng thủy tinh. Không gian trầm lắng và tĩnh mịch như bức tranh sơn dầu.

Trên chiếc sofa tím nhạt, Sohee ngồi bất động, hai tay để trên đùi, sắc mặt nhợt nhạt. (Nếu mấy bạn không nhớ Sohee thì quay lại chương 2 sẽ rõ 😂)

"Anh hai, ba chưa về sao?"

_Chưa. Ba còn một số công việc cần giải quyết, em đừng đợi ba nữa, đi ngủ đi. - Người con trai trên chiếc sofa đối diện mắt dán vào màn hình laptop, bàn tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím.

Sohee với tay lấy ly Champagne trên bàn, người con trai kia chau mày.

"Mấy tuổi mà đã tập tành uống rượu?"
"Anh hai, em hai mươi hai tuổi rồi!"
"Nếu anh nhớ không nhầm thì sinh nhật này em mới được hai mươi hai."
"Anh hai, anh uống rượu từ năm bao nhiêu tuổi?"

"Đừng cãi nữa. Anh nhiều việc lắm, không có thời gian ngồi đôi co với em đâu."

Sohee lườm anh trai một cái, tay vẫn với lấy ly rượu, ngửa cổ uống cạn. Chất lỏng màu đỏ cay xè trườn qua cổ họng khiến cô muốn chảy nước mắt. Cô lắc lắc mái tóc xù hung đỏ của mình, nằm ườn ra chiếc ghế sofa, với lấy chiếc điều khiển tivi tinh thể lỏng.

Trên tivi đang phát bản tin thời sự cuối ngày, cô gái biên tập viên với nụ cười duyên dáng nhưng lại đề cập đến một tin tức làm Sohee muốn đập vỡ cả màn hình tivi.

"Hôm nay, cổ phiếu của tập đoàn Vương Thị lại tiếp tục giảm..."

"Anh hai, cả ngày hôm nay tivi đều nhắc đến tin tức này!"
"Không muốn nghe tới thì tắt đi."

Sohee phát bực với thái độ phớt lờ của anh trai, cô bật dậy lay mạnh tay chàng trai kia, mục đích để anh ta chú ý tới mình.
"Anh, đừng coi em là trẻ con nữa, hãy nói cho em biết có chuyện gì đi. Mấy hôm nay ba đều về muộn, về nhà chỉ ngồi lỳ trong phòng làm việc, lại còn hay cáu kỉnh, em không dám hỏi."

"Em biết để làm gì?"
"Chẳng lẽ giờ chuyện của gia đình mình em lại không được quyền biết nữa sao?"

Chàng trai kia cuối cùng cũng chịu thua trước sự phiền nhiễu của cô em gái, anh dừng đôi bàn tay đang lướt trên bàn phím, quay sang nhìn Sohee. "Ba chỉ là có chút tranh chấp với Trịnh Âu thôi, không có gì đáng ngại."

"Tranh chấp?" Sohee mở to đôi mắt "Tranh chấp kiểu gì mà bên đó thì không sao còn bên ta thì thê thảm quá vậy?"

Park Jimin như bị chạm đúng chỗ ngứa, ánh mắt ngay lập tức tối sầm lại. "Em không cần thiết phải nhắc đến chuyện chúng ta còn thua kém Trịnh Âu."

Sohee nhận ra mình đã lỡ lời, cô lại tiếp tục níu lấy tay anh trai. "Anh hai, chúng ta phải làm gì để giúp cho ba?"

"Em không cần làm gì là giúp cho ba rồi."
"Anh hai !"
"Thế em nghĩ em còn làm được gì? Suốt ngày chỉ biết quậy phá với đám bạn ở trường học, em chỉ cần bớt gây chuyện đi một ngày thôi là thế giới hòa bình rồi đó biết không?"

"Anh, em đang học chung trường với Thiếu gia của Trịnh Âu đó!"
"Thì sao? Em làm gì được nổi anh ta sao?"

"Thương trường là chiến trường, nếu như không thể đường đường chính chính giúp ba được thì chúng ta cũng có thể chơi xấu để hạ bệ đối thủ chứ."

Bàn tay đang gõ phím của Jimin ngừng lại. Đáy mắt anh vụt qua một tia sáng. Anh quay sang nhìn em gái. "Được rồi, nói thử xem, em muốn chơi xấu như thế nào?"

"Anh hai, Chou Tzuyu mới về nước rồi đó, anh biết không?"
"Thì sao?"
"Nếu như chúng ta không thể trêu đùa được với Kim Taehyung thì hay là hãy trêu đùa với tiểu thư của Chim Ưng, biết đâu Donghyun sẽ nể tình thông gia của họ mà nhường chúng ta vài bước."
"Nếu được như thế thì cũng tốt, có điều..." Jimin chú tâm vào màn hình laptop, cười khẩy "...chỉ sợ chuyện không thành, Donghyun không những không nhường bước chúng ta, mà còn lôi kéo cả Jang Kaewoon vào chuyện này. Lúc ấy không chừng chúng ta sẽ bị bóp nghẹt dưới nanh vuốt của cả hai kẻ đó."

Sohee ngừng lại một lát, rồi nói tiếp. "Không phải ba vẫn thường nói, trên thương trường phải biết mạo hiểm sao?"

Jimin nhấn nút Enter trên bàn phím laptop, khóe miệng nở nụ cười mê hoặc, đẹp ma mị, tựa như có làn sương mờ bao quanh.

.

Sáng. Những tia nắng trong suốt như thủy tinh chiếu xuống chói lóa, lấp lánh đọng trên những giọt sương.

Con đường khuôn viên rộng rãi thoáng đãng đầy bóng mát, không khí thoang thoảng mùi lá cây và ngan ngát hương thơm dìu dịu.

Buổi học chính của học viện YG là buổi sáng, nên cứ sáng ra cổng trường lại bị tắc nghẹt bởi những dãy xe nối đuôi nhau đi vào. Từ khi vào học tại ngôi trường này Lisa mới thấm thía, không phải đi xế hộp lúc nào cũng là tiện lợi, vừa làm ách tắc giao thông, mất thời gian, còn làm ảnh hưởng đến những người khác.

Jennie tay khoác balô, tay đút túi áo đi trên đường, gió khẽ len qua mái tóc óng mượt. Cô vừa đi vừa mải mê ngắm hoa Bằng lăng. Đây chính là điều duy nhất khiến cô cảm thấy vào học tại YG là một điều đúng đắn.

Cổng trường đang có một chiếc Limousine lừng lững tiến vào như tên hung thần lạnh lùng.

Jennie vốn dĩ sẽ không tự mình cắt ngang mất nhã hứng ngắm hoa của mình nếu không phải vì cô nàng Lisa đa sự thích để ý chuyện linh tinh kia.

"Jennie, cậu nhìn kìa !"

Cô lười biếng rời ánh mắt, phát hiện thứ mà Lisa muốn kéo cô chú ý đến bằng được là chiếc Limousine có biểu tượng một đóa uất kim hương màu vàng thanh nhã trên mui xe. Chiếc xe đó gần như hôm nào cũng là tâm điểm sự chú ý của các học viên. Xe của Thiếu gia độc nhất gia tộc Trịnh Âu.

Jennie nghĩ cô không có trách nhiệm gì phải chú ý đến chiếc xe đó cũng như kẻ ngồi trong đó làm gì, thế nhưng ngay khi vừa định rời ánh mắt thì một bóng người tha thướt bước ra khỏi xe khiến cô ngừng lại.

Mái tóc nâu xoăn lọn to của cô gái kia khẽ tung bay trong ánh nắng sớm trong suốt. Làn da trắng như ngọc ngà khiến ai nấy đều trầm trồ ngưỡng mộ. Từ cửa xe bên kia, một chàng trai cao lớn bước ra, ánh nắng đậu trên vai áo anh ta, hùng vĩ như thần mặt trời Apollo vững mạnh. Jennie không muốn phải thừa nhận điều này, nhưng nơi nào có hai người đó xuất hiện, ánh sáng của cả thế giới dường như chỉ tập trung vào họ. Nụ cười của cô gái kia, ánh mắt của chàng trai ấy, đến ngay cả chiếc áo đôi họ mặc trên người tưởng chừng như bình thường cũng lấp lánh đến chói mắt vô cùng.

Hôm nay Công chúa đến trường trên xe của Thiếu gia. Tất cả mọi tin đồn về chuyện tình cảm không được vui vẻ của họ dường như đều bị dập tắt vào giây phút cô công chúa xinh đẹp bước chân ra khỏi chiếc xe của nhà Trịnh Âu. Hôn ước giữa hai gia tộc lớn cũng là một nước cờ khẳng định vị trí của họ trên thương trường. Cho nên để tránh sự dòm ngó của những kẻ chỉ thừa nước đục thả câu, phụ huynh hai bên gia đình đã phải sắp xếp ngay việc gần gũi cho hai người để tránh tin đồn xấu ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của họ.
Tzuyu tươi cười tiến gần đến bên Taehyung, khoác tay anh cùng đi về hướng dãy phòng học của sinh viên năm ba, làm như không để ý đến sắc mặt của anh hôm nay khó coi hơn mọi hôm. Anh vốn dĩ không quan tâm đến chuyện dàn xếp này nọ của ba mẹ, có thêm Tzuyu cùng ngồi trên xe đến trường cũng không khiến không khí chật hẹp đi, có điều việc đặt may riêng một đôi áo tình nhân để hai người mặc đến trường thì đúng thật là phô trương thái quá rồi.

Bóng đôi tiên đồng ngọc nữ vừa đi khuất khỏi, ở trên hành lang tầng ba của dãy phòng học dành cho sinh viên năm ba, Sohee lạnh lùng lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn nội dung vô cùng ngắn gọn.

"Áo đôi."

.

Giờ giải lao tiết ba. Nhà vệ sinh nữ dãy phòng học năm Nhất.

"Này, hôm nay Thiếu gia và Công chúa đi chung đến trường đấy."

"Bởi vậy mới nói, không có gì có thể chia cắt được tình cảm của hai người họ đâu. Con bé hôm trước bị đánh kia tự dưng lại chuốc họa vào thân, bị đánh đến sưng cả mặt, rốt cuộc cũng chẳng có cửa chen chân vào giữa hai người họ."

"Sao nghe Công chúa bảo chỉ là sự hiểu lầm mà."

"Không có lửa thì làm sao có khói, sự thật như thế nào chỉ có người trong cuộc là rõ nhất. Giữa mấy nghìn sinh viên của cả cái YG này, tại sao lại chỉ có nó là người bị hiểu lầm mà không phải đứa con gái nào khác?"

Câu chuyện giữa hai nữ sinh bị cắt ngang bởi tiếng chuông vào lớp, họ vội vã kéo nhau đi, để lại phòng vệ sinh nữ im phăng phắc.

Ở gian phòng cuối cùng, Jennie bước ra. Miệng lưỡi thiên hạ kiểu gì cũng nói được, chuyện đã qua rồi cũng không để yên. Taehyung và Tzuyu tỏ ra hạnh phúc thì Jennie bị họ nhìn như nhìn một kẻ thất bại, rắp tâm chen chân vào chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người rồi không thành công. Mà nếu như hai người kia tỏ ra không hạnh phúc, vẫn là Jennie bị chửi mắng là loại hồ ly lẳng lơ không có lòng tự trọng đi phá hoại tình cảm người khác.

Jennie lơ đễnh bật vòi nước rửa tay, cô đã không còn quan tâm đến chuyện người khác nghĩ gì về mình từ lâu lắm rồi, thế nhưng vẫn không khỏi muốn cười mỉa mai một cái.

"Àooooooo!"

Jennie giật bắn mình vội vàng lùi ra đằng sau. Ai đó đã quên không khóa van vòi hoa sen cho nên khi cô bật vòi nước, nước không mở từ vòi bên dưới mà lại phun ra từ vòi hoa sen ngay trên đầu khiến cô phút chốc ướt nhẹp hết.
Tâm trạng hôm nay không hiểu vì lý do gì đã không được tốt cho lắm thì lại gặp đủ các thứ chuyện. Jennie rủa thầm một câu rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh, định sẽ về kí túc xá thay quần áo rồi mới vào học tiết sau.

Phòng vệ sinh ở cuối hành lang, Jennie toàn thân ướt nhẹp vừa bước ra ngoài thì một cơn gió vô cùng đúng lúc thổi vào khiến cô lạnh run người. Từ phòng vệ sinh nam đối diện, một người con trai bước ra, anh ta khựng lại nhìn Jennie, cô cũng theo phản xạ ngước lên nhìn anh ta.

Đóa uất kim hương trên ngực áo của anh ta lặng lẽ mỉm cười.

Đúng là Thiếu gia và Công chúa của hai tập đoàn lớn trên thương trường, đến cả áo đôi của hai người cũng phải có biểu tượng của gia tộc.

Taehyung nhìn Jennie từ đầu đến chân đầy vẻ khó hiểu, anh tiến đến gần cô.
"Em làm sao mà ướt hết thế này?"

Jennie nhất thời không biết trả lời thế nào, cô hơi ngẩn người. Không biết có phải cô bị ướt và lạnh nên thân nhiệt xuống thấp hay không, mà cảm thấy hơi thở của Taehyung sao mà ấm áp quá đỗi.

Lại một cơn gió đột ngột thổi vào, Jennie lạnh đến giật mình, cô đưa hai tay ôm lấy vai, mặc kệ Taehyung, quay đầu đi về phía cầu thang.

"Này..." Anh nắm lấy cánh tay cô. "Em định đi đâu?"

Jennie hít một hơi, cô không quay đầu lại, trả lời lạnh lùng. "Tôi không muốn lại khiến trường học náo loạn vì một chuyện hiểu lầm nào nữa đâu."

Taehyung im lặng. Anh thả tay cô ra. "Xin về sớm thay quần áo đi, để nhiễm lạnh không tốt đâu." Rồi như nghĩ đến điều gì đó, anh cởi chiếc áo khoác ngoài ra, trùm lên người Jennie. Cô quay sang đang định nói không cần thì anh đã đi lướt qua cô, không nói thêm gì nữa.

Trong hương gió thoảng qua có phảng phất hương hoa Bằng lăng.

.

Jennie khoác chiếc áo của Taehyung, chậm chạp đi theo lối tắt ở vườn Bằng lăng để về kí túc xá.  Mặc dù biết là cần phải về nhanh để thay quần áo còn lên lớp học tiếp tiết học tiếp theo, nhưng cô vẫn không kìm được mà dừng lại ngắm hoa một lát. Màu tím nhạt của Bằng lăng ẩn hiện trong đôi mắt trong veo như cảnh đẹp in xuống mặt nước hồ thu phẳng lặng.

Ở một góc khuất phía sau Jennie, có tiếng ai đó đang rì rầm nói chuyện với nhau.

"Có chắc chắn là nó không?" Một kẻ vừa nhìn về phía Jennie, vừa sốt sắng hỏi tên bên cạnh.

"Chắc chắn, tiểu thư có gửi hình ảnh mà."  Kẻ kia giơ điện thoại lên, trên màn hình có hình ảnh một đôi nam nữ chụp từ đằng sau, họ mặc chiếc áo đôi y hệt nhau, đằng sau lưng áo là hình ảnh một chú chim ưng đang chuẩn bị tung cánh.

Điện thoại Jennie rung lên. Cô lấy ra xem, là một tin nhắn từ Lisa.

"Chồn, giáo viên vào lớp rồi, đang chuẩn bị điểm danh, cậu đang ở đâu?"

Jennie ấn trả lời, bỗng nhiên một bàn tay từ đằng sau bịt chặt miệng cô lại, một bàn tay khác giữ chặt lấy người cô. Jennie kinh hoàng mở to mắt giãy giụa, kẻ kia lại càng giữ chặt hơn. Trời đất trước mắt cô chao đảo, rồi mờ dần, mờ dần....

Chiếc điện thoại trong tay cô rơi xuống đất, trên màn hình còn hiển thị tin nhắn đang soạn dở.

.

Lớp Quản trị doanh nghiệp năm thứ nhất.

"Kim Yerim?" Tiếng giảng viên sang sảng.

"Có ạ."

"Kim Jennie?"

"..."

"Kim Jennie?" Giảng viên ngẩng lên, nhìn quanh lớp học. "Sinh viên Kim Jennie có mặt không?"

Ảnh mắt cả lớp đổ dồn lên chỗ ngồi của Jennie. Lisa rụt rè giơ tay. "Vắng, thưa cô."

Giảng viên đẩy nhẹ gọng kính, cầm bút đánh một dấu gạch chéo bên cạnh tên Jennie, rồi tiếp tục điểm danh đến người tiếp theo.

Lisa càng đợi càng sốt ruột, tin nhắn gửi đi không thấy hồi âm, gọi điện cho Jennie cũng không có ai bắt máy.

Này chồn ngốc, cậu đang ở đâu?

.

Ánh mặt trời chiếu nhạt nhòa trên nhà kho chứa đồ phế thải, chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa. Một người đàn ông mang hình xăm trên vai to lớn vạm vỡ bước xuống xe, hắn kéo chiếc cửa sắt nhà kho hoen gỉ kêu kèn kẹt... Một người đàn ông khác từ trong xe bế ra một cô gái đang hôn mê. Mặt cô gái trắng bệch, hơi thở yếu ớt, người mềm nhũn trên tay người đàn ông, mái tóc dài xõa xuống.

Người đàn ông quăng cô gái một cách thô bạo vào nhà kho.

Cô gái rơi phịch xuống mặt đất, mi mắt khép chặt, gương mặt trắng bệch.

Hai người đàn ông kia khóa chiếc cửa sắt lại.
"Có nhẹ nhàng với cô ta đúng như những gì tôi bảo không?" Giọng một chàng trai trẻ từ trong xe vọng ra.
"Dạ, rất nhẹ nhàng." Một người đàn ông trên tay có hình xăm con rồng xanh xanh, đeo kính đen, tiến lên một bước, nói với giọng kính cẩn.
"Tiếu thư của Chim Ưng mà có chút xước xát gì, Kim DongHyun sẽ chôn sống chúng ta." Chiếc gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh nụ cười nửa miệng của chàng trai kia.
"Cậu chủ, chúng tôi đã cho cô ta hít khá nhiều thuốc mê, mấy tiếng nữa cũng chưa chắc đã tỉnh." Người đàn ông xăm mình kia quả quyết.
"OK."
Hai người đàn ông kia vừa đi khỏi, điện thoại trong túi Jimin rung lên.
"Anh hai, mọi chuyện đã xong chưa?"
"Xong rồi, Chou Tzuyu đã được đưa đến chỗ anh."
"Tốt rồi, mọi việc còn lại do anh xử lý đó."
"Biết rồi." Park Jimin hướng ảnh mắt về phía cánh cửa sắt nhà kho đang đóng im ỉm.

Ánh mặt trời qua cửa sổ sắt nhà kho phế thải rọi lên người cô gái đang nằm im, lạnh ngắt.

.

Chuông reo.

Đã là tiết cuối.

Lisa tuyệt vọng đứng ngóng trước cửa lớp, hy vọng bóng dáng Jennie đột nhiên xuất hiện ở đầu kia hành lang. Cô đã gọi cả chục cuộc nhưng đầu dây bên kia vẫn không có dấu hiệu gì là muốn bắt máy. Trong lòng bỗng nóng như lửa đốt. Chỉ còn vài phút nữa là giảng viên vào, Lisa đánh liều chạy ra khỏi lớp. Cô vừa đi vừa nghĩ xem có những nơi nào thì Jennie có khả năng lui tới nhất. Nhà ăn? Thư viện? Phòng kí túc xá?
Lisa bình tĩnh đi tìm, định bụng nếu tìm gặp được nhất định sẽ cho con chồn ngốc đó một trận, nhưng cả ba nơi cô đã dự đoán đều không có bóng dáng Jennie.
Đang trong giờ học nên nhà ăn khá vắng sinh viên, thư viện cũng thế, phòng 2514 khóa cửa y như lúc sáng hai người rời đi.
Lòng rối như tơ vò, Lisa quay trở lại lớp học, cô đi ngang qua vườn Bằng lăng, vừa đi vừa liên tục ấn gọi Jennie, với hy vọng mong manh cô bạn sẽ bắt máy.
Bỗng dưng. Bước chân Lisa dừng lại. Hình như có tiếng chuông điện thoại đâu đây. Nếu như cô không nhầm thì đây là chuông điện thoại của Jennie. Cô bặm môi tức tối ngó quanh, không phải cô nàng này không lên lớp học, cũng không về phòng, mà lại ra vườn Bằng lăng ngủ chứ?
Tiếng chuông càng lúc càng rõ hơn, hình như là ở sau gốc cây Bằng lăng lớn nhất, Lisa chạy tới, cao giọng "Này Kim Jennie, cậu ..."
Nhưng, không như suy đoán của Lisa, Jennie không có ở đó. Tiếng chuông phát ra từ chiếc điện thoại của Jennie đang rơi dưới đất. Lisa hoang mang nhặt lên, phát hiện trên màn hình còn hiển thị tin nhắn cô ấy đang chuẩn bị gửi cho mình.
Một ý nghĩ đáng sợ thoáng vụt qua đầu Lisa.

Jennie!

Không có chuyện gì chứ?
.

Nhà kho âm u, ánh nắng qua ô cửa sổ sắt bé tí ở tít trên cao chiếu lên đôi mắt Jennie đang nhắm nghiền. Không biết đã bao lâu, mi mắt khép chặt của cô hơi động đậy, rất muốn mở ra, nhưng mi mắt sao mà nặng thế, tựa như có cái gì đó đang đè lên. Cô đã cố gắng hết sức, nhưng mi mắt bướng bỉnh vẫn khép chặt, không chịu mở ra.

Thần trí cô may sao vẫn còn chút tỉnh táo.
Khi cô đang mải trả lời tin nhắn của Lisa, hình như có bước chân tiến về phía cô từ đằng sau. Một cánh tay bịt chặt lấy miệng cô, kinh hãi phát giác ra là thuốc mê, cô giãy giụa muốn hô cứu, nhưng phần vì người đang khống chế cô kia ôm chặt quá, cô thực sự không thể chống cự, phần vì thuốc mê đã nhanh chóng đi vào, cô bắt đầu thấy choáng váng, toàn thân không còn chút sức lực. Trong thời khắc nước sôi lửa bỏng, cô chỉ còn cách cố gắng nín thở, khống chế sao cho thuốc mê xộc vào người ít nhất, giả vờ hôn mê để nhân lúc mấy người kia mất cảnh giác sẽ tìm cách trốn thoát.

Thế nhưng, cũng không hẳn là giả vờ.

Lúc đó cô thật sự cũng đã hôn mê, cũng chẳng biết mình đã ngủ bao lâu, và hiện nay mình đang ở chốn nào. Quần áo bị ướt khi nãy không thay ra, nước lạnh hình như đã ngấm vào người, Jennie cảm thấy toàn thân lạnh toát nhưng hơi thở lại nóng rực.

Ngủ đi nào, thức dậy làm gì cơ chứ. Huyết trong người mê man, chảy chậm chạp, chậm chạp, khiến cô cảm thấy rất mệt, vô cùng mệt. Thà rằng cứ ngủ quách đi cho rồi, có chuyện gì phải bận tâm đâu? Huyết mạch mệt mỏi rên rỉ khuyên nhủ cô như vậy.

Cô lại thiếp đi trên nền đất nhà kho. Dưới khuôn mặt trắng bệch là mặt đất bẩn thỉu.

.

Nhất định là có chuyện rồi!

Ý nghĩ đáng sợ này không ngừng lởn vởn trong đầu Lisa, cô đờ đẫn đứng ở cầu thang chờ đợi, càng nghĩ càng thấy sợ. Trong điện thoại của Jennie chỉ lưu mấy chục cuộc gọi nhỡ của cô, hoàn toàn không thấy có manh mối gì khác thường. Cô càng nghĩ càng không thể hiểu nổi, rốt cuộc thì chuyện gì có thể xảy ra với cậu ấy ?
Mồ hôi lạnh ướt đầy sống lưng Lisa. Cô thực sự cảm thấy bất lực khi giờ phút này không biết phải làm gì. Biết chắc rằng đã có chuyện xảy ra với cô bạn thân nhất của mình, nhưng không biết phải làm sao để có thể biết được đó là chuyện gì, và phải làm gì để giúp cậu ấy.
Tiếng chuông reo kết thúc tiết học cuối khiến cô giật bắn mình. Điện thoại cô rung lên, vội vàng mở ra xem thì phát hiện là tin nhắn của Kim Yerim.
"Lisa, cậu đang ở đâu?"
"Tớ đi tìm Jennie. Không biết cậu ấy đi đâu suốt từ tiết trước đến giờ, tớ tìm khắp nơi mà không thấy."
"Jennie... Hình như cuối tiết ba tớ có nhìn thấy cậu ấy..."
Lisa như người lữ hành trên sa mạc đói khát vô tình tìm thấy nguồn nước, cô run run vội vã nhắn tin trả lời. "Cậu thấy cậu ấy ở đâu?"

.

Trong nhà kho phế thải.

Bụi bẩn nhảy múa xoay tròn trong nắng nhạt.

Jennie khuôn mặt trắng bệch, nằm bất động trên nền đất. Hình như thuốc mê đã hết, mi mắt cuối cùng cũng nhấc lên được. Ánh mắt vẫn đờ đẫn, lúc này cô chưa nhận thức được rằng mình đang ở đâu. Hồi lâu, bất chấp cơn đau đầu đang ập đến, cô cố gắng ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một nhà kho cũ kỹ, cửa kho đóng chặt, trong kho có rất nhiều máy móc linh kiện lâu ngày không dùng tới vứt lung tung, mạng nhện giăng đầy.

Đầu nặng trĩu, chân tay mềm nhũn, cơ thể cô vẫn còn chịu sự khống chế của thuốc mê. May mà cô hít vào không nhiều, chứ nếu không mấy tiếng nữa cũng chưa chắc đã tỉnh. Bọn bắt cóc cứ nghĩ rằng cô vẫn mê man khó tỉnh, thế mà vẫn trói cô chặt cứng, muốn ngọ nguậy cũng không được. Còn bàn tay vẫn cử động được đôi chút, cô sờ soạng khắp người lục tìm điện thoại.

Nhưng, hình như...
Hình như lúc bị tên bắt cóc khống chế, cô đã để rơi điện thoại ở lại vườn Bằng lăng rồi.
Jennie thở dài, đầu óc vẫn còn bị ảnh hưởng bởi thuốc mê cho nên hơi lộn xộn. Cô tự nhủ mình phải bình tĩnh sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu. Bọn người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại bắt cóc cô? Tự nhìn lại mình từ đầu đến đuôi, trên người chỉ có bộ đồng phục của trường YG, Jennie nhận thấy bản thân không có đặc điểm gì nổi bật đến nỗi thu hút sự chú ý của bọn người xấu cả.
Biểu tượng đóa uất kim hương dát vàng trên chiếc áo khoác ngoài của cô lóe sáng trong ánh nắng.
Jennie ngẩn người, không lẽ...

Cánh cửa kêu lạch cạch rồi bị kéo ra một cách thô bạo. Xuất hiện nơi cánh cửa là bóng một người con trai. Anh ta đứng ngược sáng nên Jennie không thấy rõ gương mặt, chỉ thấy hình như anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

"Chào cô, Chou Tzuyu."

Hai chữ "Chou Tzuyu" như một quả bom nổ ầm trong đầu Jennie.
"Cô có biết tại sao mình lại ở đây không?" Chàng trai kia vẫn tiếp tục đứng ngược sáng hỏi Jennie, như một vị thần cao lớn trịnh trọng hỏi tên tội đồ.
Lý do Chou Tzuyu bị bắt tới đây thì cô không biết, nhưng lý do mà Kim Jennie bị bắt tới đây thì cô hiểu rồi. Jennie không biết phải trả lời sao cho đúng, đành cười nhạt một cái.
Cứ nghĩ chuyện bị bắt cóc nhầm chỉ có trong phim, không ngờ nó lại xảy ra ngay với mình, không cười một cái trào phúng thì đúng là hơi tiếc.
Chàng trai kia tiến đến gần Jennie.
"Cô cười cái gì?"
Trong đôi mắt chàng trai đó có làn sương mỏng vô cùng ma mị.

Mái tóc như ngọc đen, hơi ánh tím, bóng mượt như tơ, làn da trắng hồng, mềm mại như cánh hoa anh đào. Đôi môi mỏng thoáng nụ cười lạ lẫm. Hắn thật đẹp, đẹp một cách ma quái, như con yêu tinh biến hóa mê hoặc lòng người.

Hắn lướt đôi mắt đẹp trên người Jennie, khóe môi nhếch lên, nụ cười kì dị.

Hắn nhìn mái tóc dài óng ả của cô, nhìn đôi mắt màu xám tro trong suốt lạnh lùng dửng dưng của cô, nhìn làn da trắng, nhìn đôi môi căng mọng ẩm ướt của cô. Hắn tiến lại gần, đắm đuối nhìn cô, đưa tay lên khuôn mặt đẹp của Jennie. Theo bản năng, cô quay đi, né tránh những ngón tay thon dài đang chuẩn bị chạm vào da mặt mình.

Nhưng, như đã đoán trước, ngón tay hắn giữ chặt lấy cằm Jennie, bắt cô nhìn thẳng vào mình.

Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ nhỏ.

Hắn nâng mặt cô lên. Khuôn mặt cô rực sáng xao động lòng người, ánh sáng lấp lánh chói ngời trên sống mũi cao thanh tú. Cô cũng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt thản nhiên nhưng sâu xa. Gương mặt trên ngón tay hắn phảng phất ánh sáng lấp lánh phát ra như những viên hồng ngọc.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Ánh mắt hắn như đùa cợt. Ánh mắt cô lạnh lùng cương quyết.

Không gian, thời gian như đông kết lại.

Cuối cùng, hắn cũng mãn nguyện buông ngón tay, cười mà như không, hắn nói với Jennie.

"Tôi là Park Jimin."

Jennie cũng cười mà như không. "Tôi không có nhu cầu biết tên anh."
Park Jimin nhướn mày, hơi bất ngờ trước câu trả lời của cô. Anh cười nhạt. "Chou Tzuyu, cô đúng là rất đẹp. Trước giờ có nghe đến Donghyun có cô con gái đẹp nhất trường YG, bây giờ mới được nhìn thấy, đúng là không ngoa."
Jennie lại mỉm cười, ý cười rất sâu. "Anh nói đúng một nửa rồi. Xinh đẹp thì đúng, nhưng tên tôi không phải Chou Tzuyu."
Jimin hơi sững người.
Cô nhìn xuống chiếc áo khoác mình đang mặc trên người, đây là áo đôi của Taehyung và Tzuyu, mặt trước áo được thêu một đóa uất kim hương màu vàng thanh nhã, biểu tượng của tập đoàn đá quý Trịnh Âu. Đằng sau lưng áo là hình một chú chim ưng chuẩn bị cất cánh, biểu tượng của gia tộc Chim Ưng nhà họ Niệm.
"Tôi sẽ buồn cười đến chết mất, nếu anh và người của anh vì chiếc áo này mà tưởng nhầm tôi là Chou Tzuyu." Khóe môi Jennie thấp thoáng nụ cười giễu cợt.
Jimin im lặng một lát, sau đó cau mày. "Cô không phải là Chou Tzuyu?"
Jennie vẫn giữ biểu cảm đó, cô nói tiếp. "Anh sốt ruột bắt cóc người khác đến nỗi không buồn xem ảnh người ta trước hay sao?"

Bàn tay Jimin đang nắm lấy vai Jennie hơi siết lại. "Vậy cô là ai?"
"Tôi là con của mẹ tôi." Cô hơi cau mày. « Anh đang làm tôi đau đấy. »
Trong mắt Jimin lóe lên tia sáng ma quái. "Trả lời tôi, cô-là-ai ? »

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro