14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây Điền Chính Quốc luôn cảm thấy quái quái.

Trước kia mấy con vật nhỏ đều đi vòng qua cậu, cơ bản không đợi cậu tới gần đã chạy trốn rất xa. Nhưng mấy ngày nay cậu tan tầm về lại thấy nhiều chó mèo trên đường.

Những con vật này trốn trong góc tường, Điền Chính Quốc không rõ có phải chúng đang nhìn mình không.

Chắc là suy nghĩ nhiều rồi, sao lại có động vật chủ động tới tìm mình cơ chứ.

Nhưng gần đây có quá nhiều chuyện liên quan tới động vật, tần suất quá cao khiến Điền Chính Quốc hoang mang.

Luôn cảm thấy IQ của mấy con vật này rất cao.

Điền Chính Quốc tiếp tục xem lại vụ án trước đó, cậu có thể bỏ qua lông chó và những con mèo thông minh quá mức, nhưng cậu chỉ quan tâm đến một điều.

Ai đã bắt được những tên ẩu đả đó?

Có người trợ giúp sau lưng cảnh sát, nhưng án tử toàn quyền giao cho Hùng Hùng, cậu muốn đi điều tra cũng không thể.

Cảnh sát Hùng lạnh nhạt kia cũng rất kỳ quái, rốt cuộc là từ bộ phận nào mà một việc nho nhỏ cũng kinh động đến văn phòng thành phố.

Cá tính Điền Chính Quốc hơi tích cực, hiện giờ lại không thể biết được chân tướng khiến cậu rất khó chịu.

Tình cờ cậu bận một thời gian còn muốn điều chỉnh một số việc nên đã xin nghỉ phép.

Khi Điền Chính Quốc tan sở về nhà, Kim Thái Hanh vẫn đang nấu bữa tối, bây giờ Chiêu Chiêu có thể leo lên ghế trước ngồi vào bàn ăn đợi cậu.

Mặc dù đứa trẻ này không thân thiết lắm với Điền Chính Quốc nhưng ít nhất họ có thể cùng nhau ăn tối.

Chính Quốc sợ làm Chiêu Chiêu sợ hãi nên cố gắng im lặng trong bữa ăn và không nói nhiều.

Kim Anh Chiêu ngồi trên ghế dùng đũa gắp thức ăn, Kim Thái Hanh cố ý huấn luyện nhóc, không cho cậu gắp thức ăn cho nhóc.

Chiêu Chiêu đang ăn thì đột nhiên đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn bố.

Anh hỏi: "Sao thế?"

Chiêu Chiêu chỉ chỉ đồ ăn trong chén, lắc đầu.

Điền Chính Quốc nhìn cha con hai người, cảm thấy rất thần kỳ, Chiêu Chiêu không nói lời nào thế mà hai người cũng có thể giao lưu.

Quả nhiên, Kim Thái Hanh vừa nhìn đã hiểu ý Chiêu Chiêu, sầm mặt, nói: "Không thể lãng phí lương thực."

Kim Anh Chiêu ủy khuất cúi đầu.

Không muốn ăn cơm chú Husky nấu, nhớ bác đầu bếp Triệu trước kia.

May mà Chiêu Chiêu không nói lời nào, nếu không Kim Thái Hanh đã lộ tẩy lâu rồi.

Anh ngoài mặt hù con trai mình nhưng trong lòng cũng nghĩ về lâu dài cũng không được, đồ ăn Kiều Nhị Cáp nấu một hai bữa thì được, nhưng ăn nhiều sẽ nhàm chán.

Điền Chính Quốc thấy bầu không khí cha con không tốt, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Ngày mai tôi xin nghỉ một ngày."

Câu này thành công thu hút sự chú ý của Kim Thái Hanh: "Cái gì?"

Sao lại phản ứng mạnh thế? Điền Chính Quốc lặp lại một lần: "Ngày mai tôi nghỉ ngơi ở nhà."

"Ồ." Kim Thái Hanh đồng ý.

...... Không thể để trợ lý đến nấu cơm.

Điền Chính Quốc cũng sẽ nghỉ ngơi vào các ngày trong tuần, nhưng chủ yếu là cuối tuần, Kim Thái Hanh sẽ yêu cầu Kiều Nhị Cáp chuẩn bị trước thành phẩm và cho vào tủ lạnh để ứng phó, hôm nay cậu lại đột nhiên tập kích khiến anh trở tay không kịp.

Nhưng Kim Thái Hanh có biện pháp ứng đối, anh cười nói: "Lúc trước em vất vả như vậy đúng là nên nghỉ ngơi, thế mai chúng ta ra ngoài ăn chúc mừng một chút."

Ai ngờ Điền Chính Quốc nói: "Thôi bỏ đi, mệt mỏi lắm, ở nhà ăn cơm là được."

Kim Thái Hanh: "......"

Thôi được, chỉ có thể đến lúc đó gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.

Tối nay Kim Thái Hanh không qua phòng cậu mà ở phòng ngủ chính với Chiêu Chiêu, anh tạm biệt Chính Quốc.

Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm mặt cậu: "Sao tôi lại có cảm giác tôi không ngủ cùng em thì em lại không vui nhỉ?"

Điền Chính Quốc xụ mặt, nghiêm trang nói: "Không có, sao thế được."

Kim Thái Hanh đi vào phòng ngủ: "Ngày mai gặp lại."

Cậu thản nhiên nói: "Ngày mai gặp lại."

Điền Chính Quốc trở lại phòng mình, đóng cửa lại, lập tức ném mình lên giường, duỗi thẳng chân tay, thở dài một hơi.

Cuối cùng cũng có thể làm được điều mình muốn, cậu lấy điện thoại ra và bắt đầu xem video hít mèo.

Ừm, đã lâu không gặp, mèo con còn đẹp hơn nữa, bình thường Kim Thái Hanh ở gần là không thể hít được.

Điền Chính Quốc cầm điện thoại, nghiêm túc quăng xu cho chủ phòng.

Chờ đến ngày hôm sau, Điền Chính Quốc ngủ dậy hơi trễ, rời giường rửa mặt xong thấy Kim Thái Hanh đang ở cửa, chuẩn bị đưa Chiêu Chiêu đi nhà trẻ.

"Thức dậy sớm như vậy? Hôm nay nghỉ ngơi sao lại không ngủ nhiều hơn chút." Kim Thái Hanh nói.

Bạn nhỏ đu trên tay bố ngã trái ngã phải, bộ dạng ngủ chưa tỉnh, Điền Chính Quốc xuất hiện mà cũng quên sợ hãi.

Kim Thái Hanh ôm lấy lưng đứa bé, bảo nó đứng yên, tiếp tục nói: "Chúng ta đi trước, bữa sáng để sẵn trên bàn ăn, em cứ ăn một mình đi."

Chính Quốc gật đầu.

Một lớn một nhỏ bước ra khỏi nhà, cậu quay lại phòng ăn, nhìn thấy mì và trứng rán trên bàn như thường lệ, đang chìm đắm trong suy nghĩ về bữa sáng tiêu chuẩn, một lúc sau mới cầm đũa lên ăn.

Sau khi ăn sáng xong và dọn dẹp bộ đồ ăn, Điền Chính Quốc lặng lẽ đi tìm vịt.

Kim Thái Hanh xây một cái chuồng nhỏ cho Mao Mao ở góc tầng một và cho con vịt ngủ trong đó vào ban đêm.

Điền Chính Quốc thực sự nghi ngờ thói quen làm việc nghỉ ngơi của con vịt vì đôi khi cậu có thể nghe thấy tiếng kêu làm càn của nó vào ban đêm.

Nhân lúc Kim lớn Kim nhỏ không ở đây Điền Chính Quốc đi cho vịt ăn, Mao Mao nhìn thấy được ăn thì duỗi cổ vui sướng kêu, cậu chờ nó ăn xong ôm nó lên vuốt thật đã.

Sướng.

Vịt cũng không biết phản kháng, ngược lại vui vẻ như Điền Chính Quốc, híp mắt kêu không ngừng.

Coi này, đây mới là những động vật bình thường, con mèo cậu gặp cách đây không lâu chắc chắn là một ngoại lệ.

Điền Chính Quốc vuốt Mao Mao xong trở lại phòng, bắt đầu lên mạng xem diễn đàn.

Giống như nhiều thẳng nam yêu thích thể thao quân sự, có thể dành nhiều thời gian chỉ để vào các diễn đàn và duyệt qua các bài đăng.

Trước đây cậu thường làm việc này, lướt Internet và làm việc nhà trong thời gian nghỉ ngơi, nếu có thời gian, cậu sẽ đến sân bóng rổ ở tầng dưới ký túc xá để chơi bóng rổ.

Bây giờ đã chuyển đến chỗ ở mới, cậu không có bạn cùng chơi bóng rổ nên chỉ có thể chơi game trực tuyến.

Một lúc sau, Điền Chính Quốc nghe thấy bên ngoài có tiếng động, chắc chắn là Kim Thái Hanh đã trở về.

Nhưng anh không đến tìm cậu, Chính Quốc cũng không rời khỏi phòng.

Không biết Kim Thái Hanh một ngày làm việc gì, anh không có việc làm, hẳn là trong ngày có rất nhiều thời gian.

Điền Chính Quốc không muốn tìm tòi, cậu cảm thấy Kim Thái Hanh ở nhà chăm sóc cậu với Chiêu Chiêu rất tốt, chuyện khác không nên can thiệp, cậu chỉ cần chịu trách nhiệm kiếm tiền là xong.

Trong mắt Điền Chính Quốc, cuộc sống giống như bạn cùng phòng này được gọi là hôn nhân, hôn nhân có nghĩa là hai người sống chung dưới một mái nhà. Tình huống này đã khiến người từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ kết hôn như cậu rất hài lòng.

Về phần chuyện buổi tối, cậu vẫn còn chút chướng ngại tâm lý, nhưng không sao, cậu tin rằng sau khi bít tết nấu chín rồi là có thể nước chảy thành sông.

Chờ đến giữa trưa, Kim Thái Hanh lại đây gõ cửa, cậu mở cửa phòng, nói: "Kêu tôi ăn cơm sao?"

Anh nhìn cậu muốn nói lại thôi.

Điền Chính Quốc khó hiểu: "Không phải sao?"

"Đúng vậy." Kim Thái Hanh nhịn nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được, hỏi, "Buổi sáng em ở trong phòng làm gì?"

Cậu thản nhiên nói: "Lên mạng xem, vô thức xem tới giữa trưa mất."

"À."

Cậu không rõ tại sao Kim Thái Hanh lại không vui.

Kim Thái Hanh nghẹn cả buổi sáng không tới tìm cậu, kết quả Điền Chính Quốc cũng không tìm anh khiến anh tức gần chết, hiện tại nhìn vẻ mặt vô tội của cậu lại yên lặng nuốt cục máu xuống.

Hai người ngồi vào bàn vừa ăn cơm.

Chỉ có đồ ăn chưa hết tối hôm qua hâm nóng dọn lên, Điền Chính Quốc không ghét bỏ, vẫn ăn nhanh như cũ.

Kim Thái Hanh không nhịn được hỏi: "Em không ý kiến gì với đồ ăn sao?"

Điền Chính Quốc không hiểu sao anh lại hỏi vậy, ăn ngay nói thật: "Đúng vậy, tôi không kén ăn, từ trường cảnh sát ra cái gì cũng ăn hết."

Kim Thái Hanh nuốt cục máu thứ hai xuống.

Sau khi hai người ăn xong, Điền Chính Quốc nghĩ mình không thể chơi bóng rổ nên quay về ngủ trưa, Kim Thái Hanh thấy cậu đang định về phòng đóng cửa lại, cổ họng đầy máu khó nuốt trôi nên anh nghĩ đến việc ra ngoài, liền nói với cậu: "Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn." Thuận tiện nghĩ cách lừa gạt cho qua bữa tối.

Ai ngờ ánh mắt Điền Chính Quốc sáng lên, nói: "Anh đi đâu? Chợ bán thức ăn hay là siêu thị? Tôi đi với anh."

Kim Thái Hanh hơi kinh ngạc, dừng một chút mới nói: "Đi siêu thị."

Điền Chính Quốc vào nhà thay quần áo, thúc giục: "Đi thôi."

Kim Thái Hanh: "......"

Hối hận, vừa rồi anh nói bừa, anh chưa bao giờ mua đồ ăn, những đồ đó đều là Kiều Nhị Cáp mua.

Chính Quốc đi theo anh lên chiếc Passat kia, Kim Thái Hanh thiếu chút nữa còn không biết siêu thị ở đâu, may mà anh cơ trí, thuận lợi dẫn cậu vào siêu thị.

Kim Thái Hanh đánh đòn phủ đầu, mở miệng dò hỏi: "Em muốn ăn cái gì?" Muốn ăn cái gì thì mua cái đó.

Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, nói: "Đến khu thực phẩm tươi sống nhìn thử đi."

Kim Thái Hanh tuy không hiểu mua đồ ăn thế nào nhưng anh hiểu ăn thịt, anh biết thịt heo dê bò nào ngon nên trông cũng thành thạo.

Điền Chính Quốc nhìn anh ném thịt mắc nhất vào xe đẩy mà không hé răng.

Chờ Kim Thái Hanh ném hết đồ mình muốn ăn vào mới nhớ tới cậu, xin lỗi nói: "Còn muốn ăn rau dưa gì không?"

Điền Chính Quốc tượng trưng cầm hai trái cà tím với một ít đậu cô-ve.

Hai người vai sát vai đến khu đồ ăn vặt.

Kim Thái Hanh ở nhà nghiêm khắc khống chế Chiêu Chiêu ăn đồ ăn vặt, người lớn cũng phải nhịn, Kim Thái Hanh tới gần cậu, nhỏ giọng nói: "Chúng ta mua một chút về, trốn tránh Chiêu Chiêu trộm ăn."

Điền Chính Quốc nhìn anh một cái, hơi nhếch khóe môi, nói: "Tôi muốn mua bia."

Kim Thái Hanh chớp chớp mắt: "Được, tôi cũng muốn uống."

Hai người đàn ông đứng rất gần trước kệ hàng, nhỏ nhẹ bàn bạc xem mình muốn mua gì, họ cao gần bằng nhau, một người nhìn hiền lành, một người trông nghiêm túc, thật sự là cảnh đẹp ý vui.

Người đi ngang qua không khỏi phải ngoái nhìn lần thứ hai, ngày nay những cặp đôi đồng tính không phải là hiếm, nhưng phải chớp lấy cơ hội để được ngắm kỹ người đẹp như vậy.

Điền Chính Quốc nói liền đi lấy bia, người quảng cáo đứng trước quầy mỉm cười tiến tới bán: "Anh muốn mua cái này thì hôm nay chúng tôi tổ chức sự kiện."

Tình cờ lại là nhãn hiệu cậu yêu thích nên cậu hỏi thêm vài câu.

Người quảng cáo cảm thấy hôm nay gặp được một anh chàng đẹp trai như vậy thật sự rất may mắn, một ngày làm việc vất vả lại được mỹ nhân rửa mắt thật sự quá tuyệt.

Cô mỉm cười giải thích, cố gắng để anh chàng đẹp trai ở lại lâu hơn một chút.

Sau đó, Kim Thái Hanh đi tới, trực tiếp nhận lấy bia từ tay người quảng cáo nói: "Cứ mua hết đi."

Khi người quảng cáo nhìn thấy Kim Thái Hanh, cô choáng váng như bị sét đánh.

Kim Thái Hanh nheo mắt lại, bình tĩnh kéo cậu, nói: "Muốn hết à?"

Chính Quốc điềm tĩnh nói: "Một thùng là được."

Người quảng cáo ngạc nhiên nhìn hai người, khiếp sợ nói: "Hóa ra anh chính là trong truyền thuyết......"

Điền Chính Quốc: "?" Trong truyền thuyết gì?

"Thứ này tặng cho anh." Người quảng cáo tỉnh táo lại, nhét rất nhiều quà vào trong ngực Điền Chính Quốc, "Tôi sẽ đưa cho anh một mã QR, sau khi ra ngoài anh có thể sử dụng, hoàn toàn miễn phí."

Điền Chính Quốc hiểu sao đối phương lại nhiệt tình như thế, vừa muốn thoái thác lại bị Kim Thái Hanh đè lại, nói: "Em lấy đi."

Lúc hai người rời đi người quảng cáo ra dấu tay cố lên với cậu: "Cố lên!"

Điền Chính Quốc nhìn anh, hỏi: "Sao cô ấy lại bảo tôi cố lên?"

Kim Thái Hanh chỉ cười không nói.

Chắc là do thấy em là phu nhân lão hổ nên cảm thấy rất ghê gớm.

Bởi vì có gần hết thời gian trong ngày nên họ thong thả đi dạo trong siêu thị và mua cả một xe đồ ăn, sau khi lái xe về nhà, Kim Thái Hanh vừa nhặt đồ nhét vào tủ lạnh vừa nói chuyện với cậu: "Em đi nghỉ ngơi đi, trước tiên tôi sẽ nấu ăn."

Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, nói: "Được."

Chờ Kim Thái Hanh cầm dao phay mới phát hiện há hốc mồm.

Lúc mua thì sướng, nhưng thịt tươi phải xử lý thế nào đây.

Kỹ năng nấu nướng hiện tại của cậu vẫn còn ở trình độ Kiều Nhị Cáp thái rau, chiên rán, nên việc chuyển sang dùng dao cắt thịt thực sự rất khó khăn.

Kim Thái Hanh nghiến răng, cầm con dao làm bếp cắt nó cẩn thận, giống như cầm dao mổ để phẫu thuật.

Điền Chính Quốc nghiêng người đứng ngoài bếp, lặng lẽ nhìn Kim Thái Hanh đang đứng trước thớt, cảm thấy cơ bắp banh ra vì căng thẳng, tấm lưng rộng rãi duỗi ra một hình vòng cung tuyệt đẹp.

Không khí lại hơi ai oán.

Điền Chính Quốc bổng dưng nhĩ tới cái meme "tại sao cuộc đời lại khó khăn với chú mèo nhỏ này như thế", cậu đứng thẳng người, ho khan một tiếng.

Kim Thái Hanh suýt đứt tay, quay đầu lại, vẫn giữ nụ cười hoàn hảo, nói với cậu ở ngoài cửa: "Chờ một chút, làm xong ngay đây."

Điền Chính Quốc đi vào phòng bếp, đưa tay cởi tạp dề đang đeo trên cổ, nói: "Hôm nay tôi làm, anh đi làm đón Chiêu Chiêu đi."

Điền Chính Quốc rửa tay, cầm con dao làm bếp lên, cho qua nước lạnh, khéo léo loại bỏ màng thịt và cắt thịt thành từng lát.

Kim Thái Hanh nhìn cậu, rầu rĩ hỏi: "Em biết nấu cơm? Tôi nhớ lúc trước em toàn chắp vá cho qua."

Điền Chính Quốc nói: "Bởi vì lúc ấy độc thân, chắp vá không có nghĩ là tôi không biết." anh thành thạo xử lý xong hết thảy, nói, "Mau đi đón con đi."

Kim Thái Hanh trầm mặc một lát, đi ra khỏi phòng bếp.

Điền Chính Quốc nấu cơm như phong cách làm việc của mình, động tác rất nhanh, Kim Thái Hanh đón con về chưa bao lâu thì cậu đã nấu xong.

Chiêu Chiêu ngoan ngoãn ngồi chờ đồ ăn, mở to mắt nhìn Điền thúc thúc bưng đồ ăn phong phú ra như làm phéo.

Kim Thái Hanh với con trai cùng ngồi xuống.

Một lớn một nhỏ nhìn thịt thăn chua ngọt, thịt kho tàu cùng mận rang muối trước mặt, đồng thời phát ngốc.

Không hổ là cha con, biểu tình giống nhau như đúc, Điền Chính Quốc bình tĩnh nói: "Ăn đi, tôi thấy hai người ngày thường chỉ chạm vào món ăn mặn cho nên hôm nay tất cả đều là thịt."

Kim Thái Hanh trước tiên đem một miếng thịt rán cho Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu bưng bát lên, cho miếng thịt chín vàng giòn vào miệng, nhai phồng má, mùi nước thịt thơm lừng khắp nơi.

Bạn nhỏ đặt đũa xuống, nắm lấy tay áo Kim Thái Hanh, xúc động nhìn cha mình, nước mắt chảy ra từ khóe miệng.

Ba ba, ăn thật ngon, ngon hơn chú Husky nấu nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro