4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Dịch chọc phải phiền phức chắc chắn hơn nửa chính là vị này.

Kim Thái Hanh đã tập mãi thành quen, không sợ cũng không nổi điên, chỉ là đem cái tài khoản mới mở kia khóa lại lần nữa. Nghĩ bụng thằng ranh này kiểu gì cũng sẽ sớm tìm hắn kêu trời gọi đất, không còn xu nào đảm bảo là nó ngoan ngay.

Quả nhiên một lát sau, Chung Dịch liền gọi điện thoại cho hắn: "Anh ơi!!!"

Kim Thái Hanh cúp máy, chờ gã lần thứ hai gọi lại mới lạnh lùng nói: "Gào cái gì mà gào? Mày và họ Tân kia xảy ra cái gì?"

Nếu ngọn nguồn đã bị anh gã biết rồi, Chung Dịch không thể làm gì khác hơn là ấp a ấp úng khai ra.

Sau khi mẹ nuôi Điền Chính Quốc sinh bệnh, cậu làm thêm một lúc mấy việc, trong đó có một việc là nhân viên tạp vụ ở quán bar. Cậu ngốc nghếch làm được mấy ngày, cuối cùng vẫn bị người ta theo dõi, lúc mặc bộ đồng phục bưng rượu qua thì vừa hay gặp Chung Dịch với đám hồ bằng cẩu hữu ở trong phòng bao.

Mà người duy nhất không thuộc đám hồ bằng cẩu hữu của gã là Tân đại thiếu, trùng hợp lại là nhân vật chính tối hôm đó.

Gã kiên trì lôi cậu qua, tên Tân đại thiếu kia cũng cười nói nhìn trúng khuôn mặt này. Lại nói mấy tháng sau, gã chăm nom Điền Chính Quốc mang thai, nghẹn đến mức sắp thành tiên luôn rồi, nhịn không được đi tìm cậu trai xinh xẻo hạ hỏa, ai ngờ lại đụng trúng vị oan gia không chọc nổi này.

"Anh, em thật sự không cố ý! Tân Khánh không nói cậu trai đó hắn bao rồi, em, em em... chỉ là thấy cậu ta dễ nhìn thôi, cũng không phải cố ý muốn..."

Kim Thái Hanh hỏi: "Cố ý muốn cái gì?"

Hãm vl. Chung Dịch che miệng, liên tục lắc đầu rồi nhận ra anh gã không nhìn thấy, liền vội vàng nói: "Em không phải cố ý muốn kích động Tân Khánh!"

"Vậy hắn nói mày nợ hắn một vật là nợ cái gì?"

"Hắn nói muốn, muốn Điền Chính Quốc... Hoặc là một người xinh đẹp như thế."

Chung Dịch vội nói, "Em làm sao có thể mang cậu ấy cho hắn, anh nói đúng không!"

Kim Thái Hanh thực sự là bị gã làm cho đau đầu, sau khi biết rõ đầu đuôi sự việc liền cúp điện thoại. Trước mắt cũng chưa thấy Tân Khánh có ý muốn truy cứu, khả năng chỉ coi Chung Dịch là thằng ngốc, muốn đùa một chút mà thôi.

Trợ lý đã sắp xếp xong hành lý, ngày mai sẽ về. Kim Thái Hanh ngủ rất sớm, trước khi ngủ còn nhận được ảnh một khay bánh quy hôm nay Điền Chính Quốc làm thử, trông chẳng đẹp gì hết, nhìn lại thấy chút ngốc ngốc đáng yêu, hợp với câu nói đi kèm: "Ngày mai mời ngài ăn nha, ngủ ngon!"

Cậu không buồn không lo như thế, so với những gì mình vừa nghe được trong điện thoại, Kim Thái Hanh có hơi buồn, cũng không trả lời tin nhắn của cậu.

Ngày thứ hai lúc về đến nhà, Điền Chính Quốc đã không kiên trì nổi mà chạy đến, vui vẻ đưa cho hắn đưa bánh quy, miệng nhỏ không ngừng nói: "Tiên sinh ngài có mệt không? Sáng sớm nay tôi làm lại mẻ khác, anh xem có phải là trông ngon hơn hôm qua không! Ăn ngon lắm đấy nhé, lại còn ngọt nữa. Anh ăn thử không?"

Kim Thái Hanh vội vã nhận mấy cái bánh, sừng sộ lên giáo huấn cậu: "Đứng im."

Điền Chính Quốc nháy đôi mắt to, lùi lùi về cạnh tường, lúc này mới dừng lại.

"Chung Dịch mà dám chạy nhảy trong nhà tôi thế này, tôi sẽ cho nó chép gia quy ba mươi lần luôn." Kim Thái Hanh nhìn, "Huống hồ trong bụng cậu còn hơn một người."

Điền Chính Quốc gãi đầu một cái: "Gia quy là cái gì vậy?"

Sự chú ý của cậu lệch lạc quá rồi đấy nhé. Hắn câm nín, không để ý tới cậu, cắm đầu đi thẳng về thư phòng. Điền Chính Quốc không buông tha, vừa kích động hắn nếm thử bánh, vừa tận dụng mọi thời cơ hỏi: "Nhà anh còn có cả gia quy cơ à, cho tôi xem thử cái được không?"

"... Cậu không phải người nhà tôi, xem cái gì mà xem."

Điền Chính Quốc tiếc nuối "A" một tiếng nhưng vẫn rất tò mò, suy nghĩ đột nhiên thay đổi lại nói: "Bây giờ là thời đại nào rồi, xem một tí có sao đâu, thế này nhé, tôi không phải người nước ngoài nhưng vẫn xem được luật của người ta đấy thôi... Tôi rất muốn biết, tiên sinh, anh để tôi xem một tí ti thôi được không?"

Cậu chỉ thiếu lôi kéo tay áo hắn cầu xin nữa thôi, Kim Thái Hanh quay lại nhìn cậu chằm chằm. Bánh bích quy để trên bàn, Điền Chính Quốc vội vã giục hắn ăn thử, cuối cùng Kim Thái Hanh cầm lấy một cái, không ăn mà nhét vào miệng cậu, Điền Chính Quốc gân cổ banh quai hàm nhai hai cái, cũng cầm một miếng đưa tới miệng hắn muốn đáp lễ.

...Kim Thái Hanh bất đắc dĩ phải ăn.

Điền Chính Quốc nhai nhai rồi nuốt xuống, cười gian như vừa thực hiện được quỷ kế, nói: "Tiên sinh, anh ăn bánh quy của tôi thì phải đáp ứng một yêu cầu của tôi đấy nhé!"

...

Kim Thái Hanh đời này chưa từng gặp ai tự nhiên ruồi như thế, bị cậu làm cho không còn cách nào khác.

Dì quản gia thích những cái xưa cũ, mấy năm trước Chung Dịch bị phạt chép gia quy còn bị bà cất đi, bây giờ vừa hay dùng đến, phủi phủi bụi rồi đưa cho Điền Chính Quốc.

Cậu vừa xem vừa cười: "Đi nhẹ nói khẽ, không được làm việc lỗ mãng, mỗi ngày ít nhất phải tĩnh tọa nửa giờ tu thân dưỡng tính... Khi ăn mỗi món không được quá một bát? Cơm trưa tiêu chuẩn ba món một thịt, bữa tối cũng vậy?" Cậu cười đến không ngậm nổi miệng, "Tiên sinh, gia quy nhà anh lạ quá nhỉ!"

"Gia quy tùy theo từng người, " Kim Thái Hanh mặt không thay đổi giải thích, "Thời gian đó Chung Dịch quá béo, nhất định phải giảm béo."

Điền Chính Quốc che miệng, bật cười một tiếng, lại xem tiếp. Kim Thái Hanh nhìn đỉnh đầu có vài lọn tóc nhếch lên cùng khuôn mặt tú lệ nghiêng nghiêng mỉm cười của cậu, đến cả cơ thể gầy gầy, rồi tới bụng nhỏ hơi nhô lên, trong lòng mềm mại hẳn.

Điền Chính Quốc xem xong gia quy liền đặc biệt hứng thú với vẻ ngoài của Chung Dịch lúc đó, lần này Kim Thái Hanh không chiều cậu nữa, mượn cớ phải làm việc để cậu yên tĩnh lại. Điền Chính Quốc cũng không phải người thích cố tình gây sự, ngoan ngoãn gật đầu, chỉ hỏi: "Vậy tôi có thể lại mượn sách xem được không? Sẽ không làm ồn đến anh."

Lần trước đã nói cậu không cho cậu vào thư phòng nữa, cuối cùng cũng không cho là thật, trái lại Điền Chính Quốc còn ra vào càng ngày càng tự nhiên. Gian thư phòng này rất lớn, bên kia cũng có cái bàn nữa, hắn nghĩ nghĩ liền đồng ý.

Hắn mở máy vi tính ra, xử lý mấy công việc ở công ty, Điền Chính Quốc không biết đã chạy đến giá sách nào rồi, cũng coi như nói được làm được, hồi lâu không vang lên tiếng động nào.

Kim Thái Hanh đi liền mấy ngày, lúc về lại ngồi liên tục mấy tiếng trên máy bay, vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế, ngồi một lát liền buồn ngủ. Cứ miễn cưỡng làm việc thì cũng chẳng được việc mấy, hắn khẽ xoa mi tâm rồi dựa vào ghế, quyết định đánh một giấc ngắn đã.

Không biết bao lâu, hắn cảm giác được một đôi tay nhẹ nhàng chạm vào mình, mấy giây sau, ngón tay nhẵn nhụi mềm mại thăm dò giống như sờ lên hai bên huyệt thái dương, dịu dàng tỉ mỉ xoa xoa hai lần. Cảm thấy thoải mái, hai hàng lông mày đang nhăn lại của hắn cũng khẽ giãn ra, ngủ cũng thoải mái hơn chút.

Mấy phút sau, hắn lại thấy có chỗ nào không đúng -- sau đó mới muộn màng nhận ra, từ trước tới nay hắn chưa từng ngủ say như vậy, quả thực thoải mái đến mức quá đáng! Hắn mở mắt ra, dùng sức một chút đứng lên, Điền Chính Quốc sợ đến mức nhảy về sau một bước, giơ tay vô tội nhìn hắn: "Tiên sinh anh dọa tôi rồi..."

"... Cậu đang làm gì?"

"Anh đang rất mệt đấy, nhìn này, vành mắt đen hết cả", ngón tay cậu chọt chọt hai cái, "Cho nên tôi giúp anh xoa bóp thôi mà."

Kim Thái Hanh dỡ xuống phòng bị, nói: "Cảm ơn nhiều."

Điền Chính Quốc méo miệng, lại nói: "Nếu không anh cứ ngồi xuống ngủ tiếp đi, kỹ thuật xoa bóp của tôi tốt lắm đấy!". Cậu gãi đầu một cái, "Bây giờ tôi cứ ăn chùa ở chực nhà anh cũng ngại lắm ấy, giúp anh đấm bóp một chút, cũng coi như là biểu đạt lòng biết ơn với anh."

Móng tay cậu gọn gàng trơn bóng, đầu ngón tay cũng mềm mại, dùng lực vừa phải quả thật là vô cùng thoải mái. Kim Thái Hanh nhìn ánh mắt thẳng thắn của cậu, lời cự tuyệt khó có thể nói ra, chẳng biết quỷ thần xui khiến thế nào, thế mà thật sự ngồi xuống, nghĩ thầm cứ cho cậu bóp vài phút là xong vậy.

Điền Chính Quốc lần này vô cùng vui vẻ, một lần nữa lại gần, hết sức chuyên chú mà bắt đầu mát xa. Kim Thái Hanh nhắm mắt lại, trong lúc vô cùng yên tĩnh, bỗng nhiên nghe cậu thốt lên một câu: "Tiên sinh!"

Hắn "Ừ" một tiếng, mới nghe Điền Chính Quốc đần độn nói tiếp: "Nhìn gần thế này tôi đột nhiên nhận ra, hóa ra anh lớn lên đẹp trai thật đấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro