Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc chậm rãi thích ứng với cuộc sống hiện tại, và hơn hết là thời gian cậu và Kim Thái Hanh được ở bên nhau. Mặc dù hai người rất dễ vì những vấn đề nhỏ nhặt mà cấu véo nhau, nhưng thời gian thân mật lại không hề ít.

Hôm nay cậu và Trần Khanh cùng dọn dẹp đồ đạc trong tiệm. Trần Khanh từ ngày bị đánh dấu đến giờ, ngày nào cũng tỏa bong bóng màu hồng, lâm vào cơn sốt tình. Cũng không biết hai người rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Ngày trước còn tìm cậu đánh Kim Viễn, hôm nay đã yêu đến chết đi sống lại. Điền Chính Quốc bày tỏ hoàn toàn không hiểu. Cậu cũng đã thử thăm dò, kết quả Trần Khanh đỏ mặt liếc cậu một cái, Điền Chính Quốc suýt nữa bị đôi mắt ẩn tình ấy giật điện chết.

Anh chỉ nói: "Đợi cậu bị đánh dấu sẽ biết."

Điền Chính Quốc không hiểu, trước khi đánh dấu và sau khi đánh dấu có gì khác biệt. Vấn đề không phải người đánh dấu là ai ư? Cậu lẳng lặng sờ hình xăm nơi cổ, lòng thầm nói: Thời trung nhị cậu đã lấy ký hiệu của Kim Thái Hanh xăm lên chỗ này rồi đóng cửa tan làm, Điền Chính Quốc đút tay vào túi, chậm rãi cất bước về phía con phố ăn uống dưới tòa nhà. Cậu mới nhắn tin hỏi Kim Thái Hanh ăn khuya không, hắn chưa đáp. Đành cứ tự mua vậy. Hôm nay không hiểu sao cậu lại đói thế.

Gói một phần ốc đồng xào, một phần bún ốc, mấy xâu thịt dê và nửa cân tôm tiểu long, xách thêm vài lốc bia, Điền Chính Quốc hăng hái vô cùng, định bụng hôm nay say bia loạn tình.

Suy cho cùng là vì tần suất làm tình của hai người thật ít, qua kỳ phát tình thì hầu như không có, khiến Điền Chính Quốc bị 'đói' rồi. Mà hai đứa họ mới 18 tuổi, độ tuổi xúc động, một hai lần sao đủ 'no'.

Điền Chính Quốc tay xách túi ni lông, bước vào thang máy mồm ngậm điếu thuốc cho can đảm, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Cậu đấy cửa vào nhà, vừa cởi giày vừa gọi Kim Thái Hanh qua đón mấy hộp thức ăn, nhưng gọi mãi không thấy ai đáp. Cậu kéo giày ra, vội vàng ngẩng lên, trên sofa có một người đang nghiêm chỉnh ngồi đấy.

Là cha Điền.

Điền Chính Quốc ngây ra, Kim Thái Hanh từ trong bếp bưng một ly trà tới, nhìn biểu tình của Điền Chính Quốc, thở dài đến gần cậu, cầm lấy túi ni lông rồi thấp giọng nói: "Chú Điền vừa tới không lâu."

"Là cậu?"

"... Sắp khai giảng rồi, Quốc Quốc."

"Có phải cậu nói hay không?!"

"..."

Điền Chính Quốc không đợi hắn đáp, cũng hiểu được hòm hòm. Cậu xỏ chân vào đôi giày vừa cởi, muốn rời đi.

Kim Thái Hanh chặn ngang eo cản lại, "Bình tĩnh chút."

"Mẹ kiếp buông ông ra!"

Phía sau, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Điền Chính Quốc, về nhà thôi."

Là cha cậu...

Điền Chính Quốc không thể kiềm chế được cay cay trong mũi, trong giây lát không giãy giụa, nhưng cũng không muốn quay lại. Trong lòng thậm chí còn chút oán hận.

Kim Thái Hanh dựa vào cái gì để giúp cậu ra quyết định?

Đêm nay thật dài, mà cũng thật ngắn.

Điền Chính Quốc im lặng ngồi xuống sofa. Bữa ăn khuya trên bàn dần dần nguội lạnh.

Kim Thái Hanh tránh mặt trong thư phòng, cha Điền ngồi đối diện với cậu, thấp giọng khuyên bảo. Đại khái là ông không ép Điền Chính Quốc phải vào học tại trường cho omega nữa, mấy năm nay ông cũng đã làm sai không ít chuyện rồi. Điền Chính Quốc dù thế nào cũng phải về nhà, tiếp tục đi học, không thể lang thang bên ngoài được.

Điền Chính Quốc im lặng rất lâu, cũng thấp giọng đáp: "Hôm nay cha về trước đi, để con suy nghĩ đã."

Cha Điền vẫn muốn nói thêm, nhưng Điền Chính Quốc đã lắc đầu, "Hôm nay muộn lắm rồi, cha về trước đi. Mai con nghĩ xong sẽ tự về."

Hai người lại cùng im lặng giằng co hồi lâu, cha Điền cuối cùng vẫn đứng dậy rời đi.

Điền Chính Quốc ngồi ngây ra một lúc, tựa như đang nghĩ gì đó mà cũng như không nghĩ gì, tâm tư hỗn loạn nhớ về những ký ức mấy năm qua. Lòng cậu bị giày vò đến muốn rơi lệ, nhưng cũng chỉ đành cắn răng, sống chết nuốt lệ xuống. Có những thứ không dám hy vọng, mà hy vọng rồi lại chỉ thêm thất vọng. Cậu cũng không dám khóc, khóc rồi sau này lại phải khóc thêm lần nữa, chi bằng cứ giống ngày trước, chôn mọi sự trong lòng, xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Thật khó khăn mới bình ổn được tâm trạng, cậu bước về phía thư phòng, mở cửa ra. Kim Thái Hanh đang đeo kính đọc sách, nghe thấy tiếng động bèn ngẩng lên, "Nói hết rồi?"

Điền Chính Quốc không đáp, chỉ im lặng nhìn hắn.

Kim Thái Hanh tháo kính xuống, nhàn nhạt thở dài, mở hai tay ra, "Lại đây để tôi ôm nào."

Điền Chính Quốc bướng bỉnh đứng nguyên tại chỗ, vẫn cứ chằm chằm nhìn hắn. Cậu không thể lên án cái gì, cũng không thể hiểu được. Tâm ý của cậu rõ ràng là hắn biết, hắn cũng biết cậu không muốn về ngôi nhà ấy, vì sao còn đưa cha Yên tới đây.

Kim Thái Hanh đứng dậy bước về phía cậu, Điền Chính Quốc nhíu mày lùi lại, nhưng hắn đã ôm lấy cậu vào lòng. Kim Thái Hanh chôn cằm vào mái tóc cậu, ngữ khí ôn hòa nói: "Dù sao cũng phải học đại học, hơn thế nữa còn công ty của chú Điền. Nếu cậu không học gì hết thì ai đến quản lý nó?"

Điền Chính Quốc trợn mắt, nói cứng: "Sản nghiệp của ông ta liên quan gì đến tôi, tôi chắc gì đã tiếp nhận."

"Lại nói linh tinh rồi, dù quan hệ cha con hai người không tốt đến đâu, trong lòng chú Điền cũng biết ai mới là người nối nghiệp."

"Mẹ kiếp cậu có thấy mấy năm nay ông ấy đối xử với tôi thế nào không?"

"Suỵt... Đừng kích động, nghe tôi nói..."

Kim Thái Hanh ôm chặt lấy cậu, tay phải không ngừng vuốt ve sống lưng Điền Chính Quốc, đợi tâm tình đối phương bình ổn lại mới thả lỏng. Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, "Tôi muốn vào đại học C, cậu muốn đi với tôi không?"

"... Cái... cái gì?" Là ý gì?

Tâm trạng Điền Chính Quốc có chút hoang mang, ánh mắt lóe lên, hồi lâu không dám đối diện với Kim Thái Hanh.

Ánh mắt hắn rất dịu dàng, bàn tay mờ ám vuốt ve gáy cậu, thậm chí giọng nói như đầu độc người ta, "Tôi sẽ vào đại học C, đi cùng không?"

Điền Chính Quốc nghẹn hồi lâu, cuối cùng mới thở hắt một hơi, có chút buồn bực nhìn Kim Thái Hanh, "Cậu đã biết từ lâu rồi đúng không?"

"Đoán xem?"

Đoán cái búa.

Điền Chính Quốc dùng sức ôm chặt lấy hắn, sống chết không buông, "Cùng nhau?"

"Ừ, cùng nhau."

---------

Điền Chính Quốc không biết lúc này mình mang tâm tình gì, mà có lẽ tâm tình gì cũng có, sâu sắc nhất chính là không nỡ. Cậu không nỡ rời đi. Nhưng Kim Thái Hanh đã khiến cậu bị mê hoặc, cậu phải về nhà, để cùng vào đại học C với hắn.

Nếu không vào được đại học C, Kim Thái Hanh được bao nhiêu kẻ yêu thích thế, khẳng định sẽ bị vây công, sau đó bị cướp đi. Cứ nghĩ đến khung cảnh này, Điền Chính Quốc lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cậu ôm chặt lấy Kim Thái Hanh, đến chân cũng quắp lên người hắn, đè cho đối phương dở khóc dở cười, khổ sở chịu đựng ngủ qua một đêm.

Ngày hôm sau, lúc Kim Thái Hanh còn chưa tỉnh cậu đã thu dọn ba lô, dưới ánh đèn mờ ngắm nhìn dùng nhan đang ngủ trên giường. Đây là người cậu thích, thích đến nỗi nguyện vì hắn mà thay đổi. Gom tất cả dũng khí, cậu căng thẳng đến gần bờ môi hắn, thơm lên nhè nhẹ, nhẹ đến độ bờ môi của mình cũng phải run rẩy.

Cậu ngắm hắn hồi lâu, đột nhiên bật cười, cười một cách xấu xa, ngữ khí lại thật dịu dàng, "Ngốc, tôi nhất định sẽ vào đại học C, đợi tôi đấy nghe chưa."

Sau đó cậu ngồi dậy, dứt khoát rời đi. Về đến nửa đường cậu mới gọi điện cho Thạch Anh, thằng nhãi này ra nước ngoài chơi lâu thế rồi mà vẫn chưa về, còn không gọi cho cậu một cuộc điện thoại, cứ như mất liên lạc vậy. Cậu ở nhà Kim Thái Hanh hơn một tháng, thằng khốn này cũng không thèm gửi đến một cái tin nhắn thăm hỏi.

Điện thoại tút tút hồi lâu, cuối cùng cũng có người nhấc máy, nhưng lại là một giọng nói có khẩu âm dày, lười nhác đáp: "Bonjour."

Điền Chính Quốc ngây cả người, cậu nhìn lại số điện thoại hiển thị mới xác định mình không gọi nhầm số. Một lần nữa áp máy lên tai, lần này người nghe đã đổi thành Thạch Anh.

Giọng Thạch Anh hơi khàn, chính là cái giọng vừa mới sướng xong. Điền Chính Quốc bị chính suy đoán của mình thả sấm. Cậu cẩn trọng hỏi: "Thạch Anh?"

"A! Đại ca!"

"Vừa nãy là ai?"

"Hả... Không, không ai hết!"

Điền Chính Quốc trợn mắt, cái kiểu chưa đánh đã khai này sao quen thế nhỉ, nhỏ thì là Tiểu Hoa nhà trẻ, lớn thì là nữ sinh ngoan lớp bên cạnh, có lần nào Thạch Anh yêu đương không phản ứng như vậy. Chỉ có điều sao lại thành thế này?

Người ngoại quốc? Thạch Anh trước khi nghỉ hè vẫn còn là một tiểu beta thuần khiết, tiểu beta chỉ dám xem phim đọc truyện bậy bạ chứ người mình thích đến gần đầu đã bốc khói. Điền Chính Quốc mặc dù tò mò chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại cậu có chuyện quan trọng hơn cần nói.

"Thạch Anh, tôi phải về trường chăm chỉ học tập, sau này không lăn lộn nữa."

"Sao? Cái gì?! Đại ca, chúng ta khó khăn lắm mới..."

"Tôi cảm thấy đã đến tuổi thu tâm rồi."

"Hả?"

Điền Chính Quốc nghiêm trang làm buổi trò chuyện súp gà cho tâm hồn, dọa Thạch Anh đờ đẫn cả người, sau đó cậu nói tạm biệt, gặp ở trường sau rồi cúp máy.

Thực ra họ mới chỉ lăn lộn quanh vài con đường và mấy quán game quanh trường học, hay phát sinh xung đột với các trường khác. Điền Chính Quốc cũng ham chơi, dần dà dùng nắm đấm đấm ra một đường, thời gian dài kéo bè kéo lũ, người trong trường đều cho Điền Chính Quốc là một beta tàn bạo.

Cảm giác được coi trọng như vậy khiến Điền Chính Quốc mê muội, nhưng bởi vì quá kiêu ngạo cậu mới bị đánh vào bệnh viện, cũng không thấy mấy tên trước đại ca sau đại ca đến thăm.

Ngoại trừ Thạch Anh thì chỉ có Kim Thái Hanh tới vài lần, hắn nửa đêm lén tới thăm, còn tưởng cậu không biết à. Y tá tám chuyện vài câu cậu đã biết rồi. Trong đám người cậu quen, khiến y tá thành hoa si như vậy ngoại trừ Kim Thái Hanh còn ai nữa.

Chuyện đã qua, coi như Điền Chính Quốc một thời máu nóng mê muội, cũng biết nước sâu nước cạn. Người quan tâm đến bạn sẽ đặt sự quan tâm ấy trong tim, còn đứa xoen xoét treo từ hay ý đẹp trên miệng thì vĩnh viễn bạn cũng không biết sau lớp da người của nó là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro