3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, chẳng còn vòm trời xanh ngắt với những áng mây trắng bồng bềnh trôi ngang. Những gì còn lại chỉ là bầu trời đen đặc quánh, rộng thênh thang không thấy lối. Và dẫu tấm thảm tối màu kia đem gắn trên mình vầng trăng bạc đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ thì cũng chẳng đủ để soi tỏ từng ngõ ngách, vạch trần bóng đêm. Nổi lên trong không gian tịch mịch đến rợn người ấy chỉ là tiếng gió rít, tiếng rung lên bần bật của cành khô bên đường. Jungkook lê bước trên con đường ngược gió, cố gắng kiếm tìm cho mình lối thoát giữa biển trời mênh mông vô tận, giữa sự lạc lối và tuyệt vọng đang vây bủa.

Jungkook bất chợt điên cuồng lao về phía trước. Sự lạnh lẽo ở nơi đây khiến em dường như chẳng thể là chính mình, em khao khát một ngọn lửa có thể làm tan chảy cõi băng lạnh đang ngự trị trong lòng, muốn và muốn nhiều hơn nữa sự ấm áp trong vòng tay của nhân thế. Nhưng nơi đây lại chẳng có gì ngoài sự u tịch, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Jungkook đã thấy rồi, một bóng người phía trước đang quay lưng về phía em. Không ngăn nổi sự mừng rỡ trong lòng mình, em chạy thật nhanh đến nơi người kia đang đứng. Có phải người đó sẽ yêu thương, sẽ luôn bên cạnh dù thế gian này ruồng bỏ em đi chăng nữa?

Dường như Ngài đã mủi lòng trước sự sợ hãi của em mà ban phát xuống một mầm cây hy vọng. Jungkook thấy rồi, ánh sáng phía cuối con đường cùng bóng người cao lớn đang hiện hữu ngay trước mắt. Không ngăn nổi sự mừng rỡ trong lòng mình, em chạy thật nhanh về phía trước. Jungkook thầm cầu nguyện, xin đó không phải là ảo ảnh em dựng xây mà dễ dàng tan biến khi chạm tới. Xin hãy để người ấy là hiện thực đẹp đẽ sau bao vất vả kiếm tìm; là người duy nhất sẽ ở bên dẫu thế gian có ruồng bỏ em đi chăng nữa.

Một lần nữa, may mắn lại mỉm cười với Jungkook khi người trước mắt quả thực không phải ảo ảnh. Em khẽ chạm vào vai người nọ, trong lòng vui sướng đến độ chẳng kịp để hắn quay ra đã cất tiếng trước.

"Chào-"

Lời chào còn chưa kịp thốt ra tròn câu, Jungkook đã phải hứng chịu một trận kinh thiên động địa. Ngay lúc này, em đã ước rằng tất cả những gì đang hiện ra trước mắt mình đều là ảo ảnh, chỉ cần phất tay sẽ tan biến vào hư vô. Người đàn ông cao lớn tưởng rằng sẽ bảo vệ em khỏi chốn quỷ quái này, ngờ đâu lại còn đáng sợ hơn nơi đây gấp vạn. Mắt của hắn không có tròng trắng, nó chỉ là một màu đen tối đặc kịt đến đáng sợ, khuôn miệng rộng ngoác đến mang tai. Lúc này, Jungkook mới để ý được, hắn ta cầm trên tay một cái gậy bóng chày, màu máu đỏ tươi loang lổ khắp cây gậy. Dòng kí ức đột ngột chảy trôi trong tâm trí, Jungkook lại bàng hoàng nhận rằng dáng người này, cùng cây gậy được cầm trên tay ấy hoàn toàn trùng khớp với người mà em đã gặp trong đêm mưa hôm nào.

"Đến rồi sao?"
 
Hắn ta cúi đầu, khẽ khàng thủ thỉ vào tai em, song cười phá lên, đập tan sự tĩnh lặng đang bao trùm nơi đây.

"Cứu... cứu với."
 
Jungkook lắp bắp nói. Giờ đây, nỗi sợ hãi đã bao trùm toàn bộ cơ thể em, làm đình trệ mọi cơ quan vốn vẫn luôn hoạt động rất tốt. 

"Ai có thể nghe thấy em đây, thiên nga của tôi ơi?"

Jungkook càng sợ hãi, hắn càng thích thú. Hắn ta giơ cây gậy nhuốm đầy máu ấy lên rồi thẳng thừng hạ xuống.

Jungkook bật dậy trên chiếc giường của mình, ngơ ngác một hồi mới nhận ra là mình vừa nằm mơ. Em đặt tay lên ngực điều chỉnh lại nhịp thở của mình, cố gắng trấn an bản thân sau ác mộng kinh hoàng đó. Đồng hồ tích tắc kêu chỉ điểm một giờ sáng, ngày mới đã bắt đầu rồi. Jungkook lại nằm xuống cố gắng đưa mình vào giấc ngủ khác một lần nữa, nhưng cứ hễ nhắm mắt gương mặt gớm ghiếc của tên đó lại hiện ra. Giấc mộng ấy quá mức chân thật, kể cả khi đã tỉnh giấc nó vẫn đeo bám lấy tâm trí em.
Jungkook bực tức ngồi dậy, ra ngoài phòng khách lấy nước uống. Có lẽ là do cảm nhận được cái mát lành, khoan khoái khi dòng nước chảy qua cuống họng, tinh thần của jungkook đã tỉnh táo hơn phần nào. Và mọi thứ chắc cũng chỉ là do em quá ám ảnh mà thôi. Hoặc có thể tất cả chỉ vì em quá mệt mỏi sau một chuỗi lịch trình dày đặc vừa qua. Chứ sao một người làm ăn lương thiện, chỉ biết ca hát như em có thể trở thành tầm ngắm của một tên sát nhân điên cuồng nào đó. Những dòng suy nghĩ ấy đã khiến Jungkook cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.

Hiện tại còn quá sớm và Jungkook nghĩ bản thân nên đi ngủ thêm, nếu không ngày mai em sẽ không còn sức lực gì mất. Nhưng khi chỉ vừa định quay gót bước vào phòng, một sức hút vô hình nào đó đã khiến em hướng mắt về phía rèm cửa chưa được đóng kín. Jungkook lại chuyển đổi gót chân, bước tới gần đó. Và khi khoảnh khắc tiếp theo tìm đến, Jungkook ước rằng, giá như bản thân cứ mặc cho hai bức rèm này cả đêm không được tới gần nhau thì tuyệt biết mấy. Giờ đã quá nửa đêm, tất cả mọi người đều đã chìm trong giấc mộng của riêng mình. Vậy mà, Jungkook vẫn còn nhìn thấy bóng người đang đứng ở ngay bên ngoài. Chuyện này sẽ chẳng có gì đáng nói nếu hắn ta không lấy em làm mục tiêu để đặt mắt nhìn. Nhưng cả hai đối mắt với nhau, hắn ta nhanh chóng quay lưng rời khỏi. Jungkook cũng lập tức đóng rèm lại, vội vã chạy vào phòng rồi đóng chặt cửa.

Em lấy chăn cuốn quanh người, dẫu đã mười phút trôi qua nhưng hai tay vẫn không ngừng run rẩy. Jungkook không nhìn nhầm, và cũng chẳng tưởng tượng. Chính là hắn - kẻ đã đeo bám em cả thực lẫn mơ, là kẻ em đã thấy trong đêm mưa mấy ngày trước, đồng thời cũng là tên sát nhân gây rúng động cả nước. Nhưng tại sao, tại sao lại chọn em?

Khi Jungkook còn đang bị ngộp thở bởi nỗi sợ đã vây kín, kẻ lạ mặt kia đã quay về vị trí cũ của mình từ lúc nào. Hắn hướng mắt nhìn lên căn phòng được bao phủ bởi mành rèm, thích thú cười khẽ.

"Chà, tìm thấy em rồi."

✦✧✧

Đã là một tuần kể từ đêm hôm ấy và em vẫn chưa thể quên đi hình ảnh của gã đàn ông kia. Jungkook day day thái dương đau nhức, cả tuần qua chẳng đêm nào em có thể an tâm chợp mắt. Mỗi lần nhắm mắt, em lại nhớ đến và tưởng tượng ra hình ảnh của gã đó đang lao về phía mình như con quỷ đói khao khát muốn chiếm đoạt lấy linh hồn bé nhỏ. Sự mệt mỏi ấy cũng được Jungkook thể hiện rõ ràng, khiến trợ lí Kim cũng lo lắng không thôi. Nhưng đáp lại anh chỉ là vài cái lắc đầu cùng câu nói không sao của người nhỏ hơn.

Sau khi tan làm, Jungkook vì không có tâm trạng nên cũng bỏ qua một bữa tiệc nho nhỏ do công ty tổ chức và đi thẳng về nhà. Dạo gần đây, mọi thứ có vẻ đã vượt quá khả năng kiểm soát của em. Nếu trước kia, nỗi sợ của Jeon Jungkook chỉ có sự cô đơn bủa vây trong căn nhà rộng lớn khi màn đêm bao trùm xuống Seoul hoa lệ thì lúc ấy, em chỉ cần ôm lấy chính mình, tự đưa bản thân vào giấc ngủ dài. Đôi lúc cùng với sự trợ giúp của vài viên thuốc an thần, em đã sớm hồi phục trở lại. Nhưng lúc này, hàng tá viên thuốc cũng chẳng thể giúp em. Những giấc ngủ thường cứu rỗi Jungkook giờ lại như cánh cửa đưa em đến gần hơn với con ác quỷ ấy.

Em là kẻ bị động, là một con mồi, còn hắn là tên thợ săn ẩn nấp trong màn đêm, chỉ chờ em sẩy chân lơ là sẽ vồ đến, nuốt chửng em vào bóng tối vô tận.

Jungkook không phải là kẻ yếu đuối. Em có thể một mình chống chọi với sự khắc nghiệt của giới giải trí, như một con thiên nga trắng tung cánh trên thảm đỏ trải hoa hồng dẫu chân đã rỉ máu vì gai nhọn. Thế nhưng suy cho cùng, em cũng chỉ là một chàng trai trẻ, một mình và không có ai làm điểm tựa. Vậy nên, em cần sự giúp đỡ và có lẽ bác sĩ tâm lý chính là lựa chọn đúng đắn nhất vào lúc này.

Ngay buổi chiều hôm ấy, Jungkook cùng chiếc xe riêng của mình đi đến phòng khám của vị bác sĩ mà em được một người bạn làm việc ở đó giới thiệu. Jungkook hít sâu một hơi rồi gõ vài tiếng lên cửa.

"Vào đi."

Em mở cửa bước vào, vị bác sĩ kia thì đang đứng trước cái bồn rửa nhỏ trong phòng rửa tay. Hắn ta nhìn em rồi lại liếc mắt qua cái ghế nhỏ được bố trí cho người tới khám như muốn ra hiệu rằng em hãy ngồi ở đó. Jungkook nhún vai, tiến tới cái ghế rồi ngồi xuống. Vị bác sĩ hài lòng gật đầu rồi tiếp tục công việc đang làm dở. Jungkook ngồi bên đây chau mày nhìn hắn. Quái gì vậy? Hắn ta rửa tay đến lần thứ ba rồi đấy.

"Tôi muốn khám." Jungkook thở dài nói, đoạn gõ vài tiếng lên bàn. Em chẳng muốn dùng cả một buổi chiều để ngồi đây nhìn vị bác sĩ trẻ kia rửa tay đâu.

"Lấy một tờ giấy trắng trên bàn tôi, dùng hộp bút màu gần đó và vẽ đi. Vẽ tất cả những gì em đang nghĩ hiện giờ."

Jungkook đảo mắt nhìn trên mặt bàn, em với tay lấy một tờ giấy và làm theo y như lời bác sĩ kì lạ kia nói. Hắn ta mỉm cười hài lòng, lau khô tay vừa rửa rồi tiến tới bàn làm việc chăm chú nhìn người kia đang cặm cụi tạo nên những đường vẽ của mình.

"Được rồi, em có thể dừng lại."

Jungkook đang miệt mài vẽ nghe thấy yêu cầu của hắn liền dừng lại rồi đưa cho bức vẽ ra. Hắn ta nhận lấy tờ giấy rồi chăm chú nhìn vào một hồi lâu. 

"Coi nào, tình trạng của em bây giờ khá tệ đấy."

"Bác sĩ nói tiếp đi."

"Được rồi, nghe này. Trong bức tranh của em, có sân khấu, có hào quang cùng với biển người xung quanh, sau đó em vẽ những đường nguệch ngoạc lên từng người. Em có phải, sợ họ sẽ rời xa em đúng không?" Bác sĩ Kim đều đều nói, ngón tay thon dài chỉ lên từng nét vẽ của em.

"Đúng thế, đó là điều tôi luôn sợ hãi. Một nỗi sợ, lớn nhất của tôi." Jungkook nắm chặt vạt áo của mình. Ai có thể ngờ rằng một ca sĩ nổi tiếng như em đây lại luôn sợ hãi việc mình bị bỏ lại một mình cơ chứ.

"Và... một kẻ lạ mặt khác sao?" Vị bác sĩ nhếch mày nhìn em, ngón tay gõ gõ vào hình ảnh một bóng đen đứng từ đằng xa.

"Hắn ta thường xuyên lui tới trong giấc mơ của tôi. Con quỷ dữ trước hẻm tối là hắn."

"Bệnh của em được gọi là rối loạn lo âu toàn thể. Em luôn lo âu quá mức việc mình có thể bị bỏ lại trong tăm tối. Chưa kể, nỗi sợ với cái tên lạ mặt đó của em cũng là một vấn đề đấy. Để xem nào, có phải em hay mất ngủ, ăn uống thất thường, luôn cảm thấy mất tập trung và thường xuyên mệt mỏi đúng không?"

"Đúng là vậy."

"Được rồi, chúng ta cần liều thuốc chống lo âu cho em. Còn nữa, hãy đến đây thường xuyên, ít nhất là hai ngày trên tuần." Bác sĩ Kim chống tay lên cằm, đôi mắt chăm chú nhìn vào người đối diện đang mân mê cây bút trong tay.

"Vâng."

Bác sĩ Kim dặn dò xong liền mở bệnh án của Jungkook, hắn cần tỉ mỉ kê đơn và hướng dẫn em uống thuốc thế nào. Jeon Jungkook đến bây giờ mới có thể chiêm ngưỡng được hết khuôn mặt của người kia. Thật sự, gương mặt này mà làm bác sĩ tâm lý thì hơi phí rồi. Từng đường nét trên gương mặt hắn như một kiệt tác được tỉ mỉ khắc lên vậy. Hắn đẹp đến siêu thực.

"Này, em không sao chứ?"

Tông giọng trầm của hắn đã đánh thức em dậy trong sự mơ màng trước vẻ đẹp kia. Jeon Jungkook đến khi lấy lại được chút bĩnh tĩnh thì nhận ra vị bác sĩ kia đã viết xong bệnh án từ lúc nào.

"À không... không."

"Được rồi, nhớ uống thuốc đều. Hẹn em vào lần tái khám sớm nhất."

Jungkook nhẹ gật đầu, nhận lấy bệnh án từ tay bác sĩ Kim rồi quay gót bước ra ngoài. Cho đến khi cánh cửa đã được đóng lại một lúc bởi người bên ngoài, Taehyung mới đứng dậy đi về phía cửa sổ nhìn xuống. Hắn khoanh tay, người dựa vào cửa, ánh mắt dõi theo chiếc xe đen phía dưới đang lăn bánh rời đi về cuối con đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro