4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Haneul, Choi Haneul."

Căn phòng nhỏ bị bao trùm bởi một màu đen tối tịch mịch, chỉ có duy nhất chút ánh sáng len lỏi qua từ cửa sổ bị lấp đi bởi những miếng gỗ mun vàng. Ngón tay thon dài uyển chuyện vẽ từng đường lên gương mặt yêu kiều trên tờ báo cũ. Khuôn miệng khẽ nhếch lên đầy thích thú, cả người hắn chợt run lên khi hồi tưởng lại cái mùi tanh tưởi quen thuộc hàng đêm ấy. Con dao nhọn đã bị hắn găm xuống từ lúc nào. Gương mặt của người trên báo cũ cũng chẳng còn nguyên vẹn.

Cáo nhỏ chờ chực cơ hội khi thiên nga ngủ yên liền cắn xé, từng móng nhọn của nó sẽ chẳng đường hoàng mà ghim lên bộ lông trắng muốt kiêu sa kia. Màn đêm rũ xuống, ánh đèn vụt tắt sẽ nhấn chìm tội ác của cáo nhỏ với thiên nga ngây thơ. Nhưng cáo lại chẳng thể biết được, đằng sau thiên nga còn có một hổ lớn dõi theo. Cáo đi một bước, hổ tiến một bước. Cáo ra tay một lần, hổ sẵn sàng làm mười lần như thế. Bởi thiên nga là con mồi của nó, kể cả một con rết nhỏ cũng không được động vào.

✦✧✧

Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, tiếng hát trong trẻo cất lên như thôi miên vạn người phía dưới. Ánh mắt em lấp lánh tựa sao trời phóng cái nhìn đầy ưu ái lên từng người. Hào quang nơi người đứng tỏa bừng cả không gian. Người chẳng cần ai là ánh sáng cho mình, chỉ lặng lẽ một mình đứng trên đỉnh cao nhất soi sáng cả phương xa.

Sau bức màn sân khấu, sự đố kị ganh ghét bao trùm lấy thân ảnh nhỏ bé. Từng tiếng hò reo cổ vũ hay nốt nhạc bay bổng người kia cất lên đều khiến nàng càng thêm chán ghét. Tay nắm chặt chiếc váy đỏ kiều diễm, ánh mắt ghim sâu vào thiên nga trắng đang an nhiên mà tung cánh. Hào quang chói rọi kia đáng lẽ phải thuộc về nàng từ rất lâu rồi.

Sau khi kết thúc phần trình diễn, Jeon Jungkook cúi chào khán giả rồi lui xuống hậu trường. Tổng số bài vừa hát là năm, không kể phải hát liên tục khiến cổ họng của em đã bắt đầu trở nên khô rát. Jungkook tiến tới khu vực nghỉ ngơi của nghệ sĩ, toan cầm chai nước lên thì lại bị một bàn tay khác giữ lấy. Em nheo mày nhìn người trước mặt, trong lòng đã rộn rạo xúc cảm chán ghét nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hết sức hòa nhã, hỏi.

"Tiền bối Haneul, chị cần chai nước này sao?"

"Không, em uống đi, hậu bối Jeon Jungkook."

Em nhẹ nhàng gật đầu như thể để cảm ơn, chai nước vừa rồi cuối cùng cũng được mở nắp. Nhưng chưa kịp để dòng nước mát lạnh kia chảy xuống cổ họng khô rát của em, vị tiền bối nọ đã đặt một tay lên vai em, ghé sát tai rồi thì thầm.

"Điệu nhạc du dương thiên nga vừa múa nào che phủ được hào quang của chim công rực rỡ."

✦✧✧

Mặt trời chưa ló rạng, bóng tối vẫn bao phủ cả khoảng không tĩnh lặng. Gió nồm hây hây thổi, ru vạn vật vào giấc mộng say nồng. Tiếng côn trùng rỉ rả, rền vang cả rặng cây bụi cỏ.

Thoáng một bóng đen trong góc tối, mò mẫm vật liệu tạo ra tiếng leng keng khó chịu. Ánh mắt mãn nguyện pha đâu đó chút cay nghiến ẩn hiện trong đêm, trong lòng không khỏi hài lòng nhìn thành quả của mình. Cáo nhỏ phủi người đứng dậy, đỏng đảnh bước ra phía ngoài. Ai ngờ được đâu rằng loài kiêu hãnh khoác lên bộ lông óng mượt kiêu sa lại phải chui rúc vào góc tối để làm điều mờ ám nhằm ám hại. Chỉ sau ngày mai thôi, tất cả mọi thứ sẽ lại thuộc về nó.

"Jeon Jungkook, để tao xem mày tung cánh được bao xa."

"Chào quý cô."

Giọng nói trầm thấp vang lên trong màn đêm đặc quánh. Nàng ta giật mình nắm chặt vạt áo, khó khăn hô hấp đối diện với người trước mặt. Dẫu có cẩn thận biết mấy nàng ta vẫn bị phát hiện. Trên vòm trời trong veo bát ngát ánh vàng, trăng sáng điềm tĩnh ngắm nghía trần gian, soi tỏ tội ác được tỉ mỉ giấu trong rèm tối. Nàng sợ hãi nhìn con quỷ trước mặt, cố chống đỡ gượng dậy để chạy thoát khỏi màn đêm. Nhưng, chạy lại như không chạy, nàng nằm gọn trong tay quỷ dữ chẳng thể thoát. Những câu nói lầm bầm vô nghĩa thoát ra từ miệng nàng chỉ càng làm hắn trở nên chán ghét.

Hắn chẳng bao giờ làm việc một cách rề rà, bởi hắn không muốn con mồi của mình phải chờ đợi. Lần nào cũng vậy, và lần này không phải ngoại lệ. Đối với hắn, ngoại lệ duy nhất chỉ có em.

Âm thanh va đập dồn dập liên tục vang lên hòa lẫn tiếng hét đau thương trong đêm. Sau bức màn lộng lẫy, máu đỏ hòa vào sương đêm, mùi tanh nồng tỏa ra khắp nẻo. Hắn vẫn chưa dừng lại, điên cuồng tiêu diệt con mồi dẫu nó chỉ có thể nằm im bất động, lạnh ngắt. Cây gậy bóng chày được vứt sang một bên, hắn ngồi thấp xuống, khẽ thì thầm vào một bên tai gần như đã biến dạng.

"Hào quang rồi cũng sẽ biến mất, chẳng có điều gì là vĩnh hằng hết. Ví như mạng sống của quý cô đây."

✦✧✧

Jungkook cựa người, tay mò mẫm với lấy chiếc điện thoại đang rung lên từng hồi trên bàn. Em nheo mắt nhìn dãy số trên màn hình, chần chừ một lúc mới áp vào tai nghe.

"Em nghe đây trợ lí Kim."

"Chiều hôm nay em không định tham gia thưởng thức buổi hòa nhạc sao?" Giọng nói kia vang đều đều bên tai em, thi thoảng còn nghe thấy tiếng sột soạt của giấy tờ. Chắc hẳn, trợ lí Kim vẫn đang loay hoay với hàng đống thư mời đi diễn của em rồi.

"Vâng anh, dù sao buổi hòa nhạc này cũng không mấy quan trọng. Với lại hôm nay em có chuyện quan trọng cần làm rồi." Jungkook mệt mỏi ngáp, ngón tay thon dài gõ gõ lên dấu bút đỏ trên bìa lịch.

"Thôi được rồi. Vậy em ra ngoài cẩn thận."

"Vâng, em chào anh."

Jungkook tắt máy, lười nhác ném điện thoại về xuống cuối giường. Hôm nay là ngày em phải đến chỗ bác sĩ Kim kia rồi.

✦✧✧

"Bác sĩ, anh rửa tay đã bốn lần rồi." Jungkook nhíu mày nhìn người đang khom người rửa tay. Hắn cứ chà sát nó bằng xà phòng thật mạnh rồi rửa đi. Chẳng có gì đáng nói nếu bác sĩ Kim đây để em ngồi đợi đến nửa tiếng chỉ để nhìn hắn rửa tay.

"Dạo này em thấy sao?" Hắn vẩy cái tay ướt, sau đó lau vào chiếc khăn bông trắng được bố trí bên cạnh, bộ dạng làm như không nghe thấy lời nói có phần trách móc từ bệnh nhân của mình.

"Chỉ là bớt lo một chút, nhưng giấc mơ về gã đàn ông lạ mặt vẫn luôn lặp đi lặp lại." Jungkook chậm rãi nói, cả người thoáng chốc rùng mình khi nghĩ lại hình ảnh ghê rợn trong giấc mộng.

"Còn gì nữa không?"

Taehyung nhẹ kéo chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, tùy ý chống cằm nhìn em. Hành động tùy ý này của hắn làm Jungkook có chút phản ứng. Hai bên má mịn đã hơi ửng đỏ, môi nhỏ khẽ mím lại, không tự nhiên tránh đi ánh nhìn từ người đối diện.

"Bác sĩ Kim..."

"Gọi tôi là Taehyung đi."

Hắn nhanh chóng cướp lời, không để Jungkook kịp nói tròn câu. Dù sao thì Taehyung vẫn thích em gọi hắn bằng tên thật hơn thay vì cứ suốt ngày một câu bác sĩ Kim hai câu cũng bác sĩ Kim.

"À vâng, thì là dạo gần đây tôi cứ có cảm giác không an tâm. Như kiểu có linh cảm sắp có chuyện gì đấy tồi tệ sẽ diễn ra."

"Em có nhiều lo âu thật đấy. Em có bao giờ nghĩ những điều tốt đẹp đều không quan trọng không?"

"Hả? Đương nhiên là quan trọng. Ai chẳng thích những điều tốt đẹp chứ." Jungkook cười giả lả nói với hắn, tay không yên phận quay quay chiếc bút trên bàn làm việc.

"Những điều tốt đẹp đều được sinh ra bởi hàng tá điều tồi tệ khác. Vậy, cái nào quan trọng hơn?"

"Hả?"

Jungkook chợt ngớ người ra một lúc, phải đợi cho đến khi chiếc điện thoại trong túi quần Jungkook rung lên mới khiến em sực tỉnh.

"Xin lỗi, tôi cần nghe điện thoại."

"Được, cứ tự nhiên."

Jungkook cầm điện thoại ra ngoài, nhanh chóng gạt nút nghe rồi áp lên tai. Tiếng trợ lí Kim gấp gáp từ đầu dây bên kia, đôi lông mày em khẽ nheo lại rồi dần dần dãn ra và đến lượt đồng tử mở căng.

"C-cái gì cơ ạ? Choi Haneul chết sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro