7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không ngờ đúng không, Jungkook?"

Taehyung nghiêng đầu, cúi xuống sát vành tai em trầm giọng nói.

Jungkook hơi rùng mình, sự gần gũi từ người kia làm em có chút bối rối mà lùi ra xa. Taehyung nhận được cái né tránh của em thì cũng chỉ mỉm cười, bản thân tiết chế lùi ra sau một bước.

"Tại sao anh lại có bức ảnh này vậy?"

"Thôi nào, Jungkook. Ảnh của em tràn ngập trên các trang mạng và lí gì một người hâm mộ như tôi lại có thể bỏ qua một bức ảnh quyến rũ như vậy chứ?"

Jungkook ngạc nhiên nhìn người nọ. Hắn nói, người hâm mộ á? Kim Taehyung là fan hâm mộ của em? Ôi chao, em còn chẳng dám nghĩ hắn sẽ hâm mộ ai chứ đừng nói là một ca sĩ như em. Từ lần đầu gặp mặt, Jungkook luôn nghĩ Taehyung là một người thanh tâm quả dục.

Em đã nghĩ như vậy.

Theo những gì Jungkook quan sát và nhận thấy, hắn còn chẳng bộc lộ một tí hứng thú gì với mọi thứ xung quanh, ờ thì ngoại trừ mấy cái đồ trưng bày kì lạ ở phòng khám và những bức tranh mang đầy ý tứ kia. Và giờ, vị bác sĩ tâm lý của Jungkook lại nói hắn là một trong số những người hâm mộ em. Chà, không hiểu sao, giữa muôn vàn ngạc nhiên và bất ngờ cùng khó tin, Jungkook không khó để cảm thấy em đang vui sướng và thỏa mãn.

"Bất ngờ lớn đó Taehyung. Anh thậm chí còn chẳng bộc lộ ra ngoài điều gì."

Jungkook cười rộ lên. Cùng lúc ấy Taehyung lại nói một câu rất nhỏ, tựa như chỉ thủ thỉ với chính mình.

"Đâu có, tôi đã rất phấn khích mà."

"Hả? Anh vừa nói gì cơ, em nghe không rõ?"

"Tôi nói có lẽ do tôi biết cách kiềm chế mình."

Taehyung thoáng đảo mắt nhìn căn phòng phía sau lưng Jungkook, sau ấy mỉm cười nói.

"Được rồi, ra ăn bánh thôi."

Jungkook nghe thấy bánh ngọt liền vui vẻ bước ra phòng khách, hoàn toàn để quên mọi sự tò mò mà em đặt vào trong căn phòng đã được khóa chặt kia.

Taehyung nhìn dáng vẻ phấn khích vì bánh ngọt của thỏ con trước mắt mà không nhịn được sự hưng phấn của bản thân. Thỏ con của hắn quả thực rất ngây thơ. Dù em đã qua cái tuổi đôi mươi, nhưng lại như những đứa trẻ dễ dụ, dễ lừa, dễ đánh lạc hướng. Nhìn xem em của hắn kìa, vậy mà quên mất, địa điểm của bức ảnh ấy là căn hộ mới của mình và chưa từng được công khai.

Ôi Jungkook, đám thường dân chỉ biết ngu ngốc la hét dưới sân khấu của em đâu được như Kim Taehyung tìm ra nơi thiên nga khép cánh. Cũng đâu được như hắn có thể thấy dáng vẻ quyến rũ đó của thiên nga rực rỡ.

Jungkook của tôi, tôi không phải fan hâm mộ của em.

Kim Taehyung là bóng ma của em, theo em đến tận cuối cuộc đời. Em đứng giữa ánh hào quang, còn hắn sẽ đứng im ở đó, dõi theo em, chờ đợi từng giây phút đẩy em vào bóng đêm để vây hãm, để kéo em về phía mình.

Suốt đời suốt kiếp, em chỉ có thể nằm trong vòng tay của tôi, thỏ con.

"Đừng vội, em sẽ được vào đó sớm thôi mà, chàng thơ của tôi."

✦✧✧

Jungkook sau khi ăn no liền thỏa mãn thả người xuống chiếc ghế sofa, không những thế còn gối đầu lên đùi Taehyung. 

"Taehyung, cảm ơn anh nhé."

Tay Taehyung đang xoa đầu em chợt ngừng lại, nhìn người đang gối đầu trên đùi mình.

"Vì cái gì cơ?"

"Vì đã ở bên em lúc em bất ổn nhất. Em không dám chắc rằng mình sẽ vượt qua được nỗi ám ảnh đó nếu không có anh đâu."

"Công việc của tôi mà."

Jungkook mỉm cười nhìn hắn. Trong đầu bỗng dưng lại lóe lên một suy nghĩ, mà suy nghĩ ấy lại khiến Jungkook vô cùng khó chịu.

"Bệnh nhân nào anh cũng đối xử như thế sao?"

"Chưa có bệnh nhân nào được gối đầu lên đùi tôi như vậy đâu, em là duy nhất rồi."

Jungkook nghe xong lời này thì cảm thấy vô cùng hài lòng. Đầu nhỏ đắc ý gật vài cái, cười với hắn nói.

"Vinh hạnh của em, bác sĩ Kim."

Jungkook lúc này thấy mắt mình nặng trĩu, có lẽ ngày hôm qua do mất ngủ nên bây giờ mới thấy mệt như vậy. Chẳng bao lâu, Jungkook đã chìm vào giấc mộng của riêng mình.

Taehyung cầm tờ bệnh án của bệnh nhân đọc một lúc mới để ý thấy người kia đã không còn cựa quậy, nhìn xuống thì nhận ra là đã ngủ từ lúc nào. Hắn đặt tờ bệnh án xuống bàn, sau ấy lại chăm chú ngắm nhìn Jungkook. Hắn đưa tay chạm đến đôi lông mày đang cau lại, thầm đánh giá. Chắc hẳn, một kẻ lạ mặt không mời mà đến đã ghé thăm giấc mơ của em và trao tặng món quà chẳng mấy ngọt ngào. Thêm một bất ngờ nữa đến với Taehyung, tay của Jungkook lúc này đang kiên trì nắm chặt góc áo của hắn như thể sợ rằng chỉ một giây lơ là, người này sẽ vĩnh viễn rời xa mình.

"Có phải Jungkook đang gọi tên tôi không?"

Nhịp thở ổn định ban đầu của Jungkook cuối cùng không thể duy trì được nữa mà ngày càng dồn dập, bàn tay đang nắm góc áo hắn cũng đã tăng thêm lực. Taehyung suy nghĩ một lúc, song mạnh dạn cúi xuống đặt môi mình lên đôi môi hồng nhuận đang mở hờ của em. Có lẽ cách an ủi này của hắn vô cùng hiệu quả nên ngay khi hắn vừa hạ môi, Jungkook đã lập tức thả lỏng tay, lông mày cũng không còn co lại nữa. Dường như cơn ác mộng đã bị phủi bay khi ngọt ngào đang lan tràn khắp chốn, khiến con ác quỷ bên trong giấc mơ cũng phải mủi lòng mà lùi bước. 

"Hình như tôi đã dùng hết tất cả vận may của mình ở kiếp này để gặp được em thì phải."

Đúng vậy.

Kim Taehyung đã dùng tất cả vận may hắn có để đổi lấy đêm mưa đầu hạ, để đổi lấy ánh dương của cuộc đời hắn, đổi lấy một Jeon Jungkook.

Jungkook tỉnh dậy cũng là một tiếng sau đó, chậm rãi mở mắt ra lại bị ánh sáng đèn làm chói mắt. Em khẽ nheo mày, lại úp mặt vào bụng của Taehyung tránh đi.

"Em tỉnh giấc rồi thì mau dậy, đừng nghịch."

"Không mà." Jungkook lúc này cũng còn chưa tỉnh hẳn, mắt mơ màng vẫn muốn ngủ tiếp.

"Vừa nãy em không ngủ ngon giấc đúng không?"

"Vâng. Em lại gặp kẻ đó rồi."

"Hắn làm gì em à?" Taehyung đỡ Jungkook ngồi dậy, tay còn giúp em gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán làm che đi tầm mắt.

"Hắn không làm gì em hết."

"Vậy sao lại sợ đến thế?"

"Vì hắn đã bắt anh đi."

Taehyung bỗng chốc khựng người, nhưng rồi cũng nhanh chóng thả lỏng, tay vuốt nhẹ lưng em như đang an ủi.

"Hắn bắt tôi đi mà, đâu phải em."

"Không phải, anh không hiểu."

Taehyung mỉm cười, nhích người vào gần em hơn, tay lúc này đã di chuyển lên trên đến gáy em nhẹ nhàng xoa nắn.

"Vậy Jungkook nói cho tôi hiểu đi."

"Anh đi rồi ai ở bên em đây?"

Jungkook nói xong lời này có chút lúng túng. Gì vậy nhỉ? Câu nói này hình như không phù hợp lắm với hai người bạn.

"Ý em là... hiện tại chỉ có anh là liều an thần duy nhất của em."

Không, câu bào chữa này vẫn rất mờ ám. Jungkook lại càng lúng túng hơn, lắp bắp mãi chẳng thể nói tiếp.

"Vì tôi là người duy nhất giúp được em thoát khỏi những cơn ác mộng ấy, đúng chứ?"

Taehyung thấy Jungkook bối rối đến mức nói năng loạn xạ liền tốt bụng giải vây cho em.

"À phải... đúng... đúng rồi. Anh là bác sĩ tâm lý của em mà. Đúng thế. Chính là vậy đấy."

Jeon Jungkook sau khi được giải vây liền tích cực gật đầu đồng tình. Nhưng em đâu nghĩ hành động ấy của em lại càng khiến hắn thích thú biết bao.

"Hôm nay em không có lịch trình nào sao?"

Jungkook nhanh chóng đáp lại.

"Dạ không, em vẫn đang nghỉ phép mà. Sang tuần sau mới bắt đầu lại."

"Được nghỉ mà cứ nằm ở nhà vậy?"

Jungkook nghe tới đây liền bật cười, nhìn anh nói.

"Em đi đâu được hả anh? Đi ra ngoài em còn không thoải mái bằng ở nhà ấy."

Taehyung hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn em. Jungkook nhận được ánh mắt ấy thì liền tiếp tục giải thích.

"Từ ngày vị tiền bối Haneul kia chết, bê bối của em với chị ta lại nổi lên. Việc em có mặt trong diện tình nghi được in đầy trên mặt báo kìa. Giờ các cánh nhà báo lùng sục em khắp nơi ấy."

"Nhưng không sao rồi, sáng nay bên phía cảnh sát đã gọi cho em nói là em đã thoát khỏi diện tình nghi vì có chứng cứ ngoại phạm. Chắc trong ngày hôm nay tin này sẽ được thông báo thôi."

Giọng nói của Jungkook hiện tại có chút ấm ức. Taehyung vẫn ngồi đó, kiên trì trầm mặc nghe em nói.

"Đôi lúc em đã nghĩ, ước gì mình chỉ là một người bình thường. Em chưa từng nghĩ đam mê của mình đã khiến em bị gò bó đến thế."

Suy cho cùng, em cũng chỉ vì đam mê của mình mà đổi lấy tất cả, bao gồm cả tự do.

"Nhưng có những người hâm mộ bên em rồi nên đứng một mình ở vị trí này cũng không lạnh lắm."

"Ừ, có tôi bên em rồi."

Taehyung trầm ngâm một hồi mới lên tiếng. Jungkook lúc này có chút bối rối vì câu nói của người kia nhưng đột nhiên lại nhớ ra Taehyung chính là một trong những người hâm mộ mình liền bật cười.

Thế nhưng hắn như đọc được suy nghĩ của em, ngay lập tức nói thêm.

"Không phải đứng đằng sau như người hâm mộ, tôi muốn đứng cạnh em."

Jungkook ngẩn người, trong đầu đang cố gắng tiếp thu từng lời hắn nói.

"Em hiểu ý tôi mà, đúng không?"

Đúng thế, Jungkook hiểu, hoàn toàn hiểu Kim Taehyung muốn gì. Lời bày tỏ rõ ràng như thế chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra. Nhưng mà, Jungkook hiện tại lại rất muốn trở thành kẻ ngốc. Em không muốn từ chối lại cũng chưa sẵn sàng để chấp nhận. Bởi lời tỏ tình này quá bất ngờ và còn có chút khó tin nữa. Có lẽ, vẫn là nên để thời gian quyết định cảm xúc. Dù sao thì Jungkook vẫn là một đứa trẻ ngoan, thành thật đáp với hắn.

"Vâng."

Taehyung thấy Jungkook ngập ngừng không muốn trả lời nên chẳng ép em nữa. Không sao, cái hắn có chính là kiên nhẫn và thời gian. Hắn đã đợi em rất lâu rồi, một chút nữa cũng chẳng hề gì. 

"Em hiểu là được rồi, quyền quyết định vẫn là của Jungkook mà. Tôi đợi câu trả lời của em."

"Dạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro