8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau hôm Taehyung đột ngột bày tỏ lòng mình, giữa hai người dường như lại bị ngăn cách bởi một bức rào chắn vô hình. Và người vẽ ra đường ranh giới rõ ràng ấy chính là Jeon Jungkook. Taehyung vẫn như cũ, vẫn quan tâm, vẫn yêu thương em, còn em thì lựa chọn trốn tránh. Mặc dù Jungkook vẫn đón nhận những điều vốn đã bình thường đó, nhưng cả hai đều biết rõ rằng sự đón nhận ấy giờ đây lại trở nên gượng gạo biết bao.

Jungkook có cảm thấy tội lỗi không? Câu trả lời đương nhiên là có. Em biết Taehyung sẽ tổn thương, biết rằng bản thân đang trở nên lố bịch với tình cảm của hắn. Jeon Jungkook, một con người với quá nhiều thiếu sót cùng một Kim Taehyung gần như là hoàn hảo. Em luôn cảm thấy hoang đường, ngờ vực khi nhìn vào sự khập khiễng rõ ràng ấy. Vậy nên Jungkook luôn chọn cách trốn tránh. Nhưng dẫu hướng giải quyết là thế, em vẫn luôn đau đáu trong mình một câu hỏi chưa thể tìm ra lời giải đáp. Những xúc cảm đang dần tìm đến em khi Taehyung trao đi dịu dàng, liệu có phải rung động? Hay là một xúc cảm với một tên gọi khác?

"Taehyung, anh bảo em phải làm sao đây?"

Jungkook vò rối mái tóc mình, mệt mỏi thả người xuống chiếc giường rộng rãi. Một tuần nay em đã vì Kim Taehyung mà không còn tâm trí bận tâm bất kì một điều gì khác. Tên đáng ghét, Jungkook thầm mắng một tiếng, tự nhiên lại khiến em loạn hết lên như vậy. Hắn có biết, vừa phải chạy lịch trình, vừa phải chịu đựng hình bóng hắn chạy loạn trong đầu rất mệt không?

Jungkook nhìn chằm chằm lên trần nha, não nề thở dài. Cuối cùng lại dời tầm mắt về phía tấm cửa kính trong suốt. Mấy chậu cây nhỏ em ngày ngày chăm sóc như hòa vào bóng đêm tĩnh mịch. Trong giây phút tĩnh lặng này, tâm trí em bỗng chốc lại bị đè nặng, nó khiến Jungkook cảnh giác một cách kỳ lạ.

Jungkook đứng dậy, tiến về phía cửa kính và đưa mắt nhìn ra xa. Em thầm chửi một tiếng, quanh khu nhà này lúc nào cũng có những bóng đen kì dị.

Ánh đèn đường chiếu rọi, hai bóng đen lờ mờ xuất hiện trong đêm tối. Jungkook tiến lại gần hơn, cả người em bây giờ đã dán sát vào cửa kính.

Em thấy, hai bóng đen đó một gầy một béo như đang giằng co nhau. Jungkook hơi nheo mắt, cố gắng phóng tầm nhìn ra xa.

Em lại thấy gã béo ngã xuống nền đất, rụt rè lùi xuống, và người đối diện gã lại cao ngạo bước lên, dồn gã vào tận đường cùng.

Cây gậy từ từ được giơ lên cao, sau ấy giáng một đòn thật mạnh. Tàn nhẫn hơn, số lần ra tay lại chẳng phải con số một. Cứ liên tiếp, liên tiếp, không ngừng.

Jungkook bất động nhìn cảnh diễn ra ngay trước mắt mình. Hô hấp như ngừng lại mỗi khi cây gậy giáng xuống. Người kia xem chừng cũng đã chẳng thể chịu nổi. Nơi đó cách em rất xa, thậm chí Jungkook còn đang đứng trên tầng ba của căn biệt thự. Thế nhưng, tiếng gậy đập vẫn vang vọng bên tai, khuôn mặt sợ hãi, bất lực của nạn nhân, và đáng sợ hơn là khuôn mặt lạnh lẽo lại đầy thỏa mãn của tên sát nhân kia lại luôn hiện ra một cách rõ nét đến kì lạ.

Jungkook bỗng nghĩ đến một cảnh tượng khác, từ địa ngục bò ra một con quỷ hung ác.

Jungkook thấy hắn dừng lại hành động của mình sau hơn chục lần dùng gậy đập xuống liên tiếp.

Em tiếp tục nín thở chờ đợi.

Và rồi, hắn chợt dừng lại. Cây gậy đang giơ cao bỗng từ từ hạ xuống, khuôn mặt khuất sau mũ áo khoác khẽ chuyển động. Tầm mắt của kẻ săn mồi đã chẳng để tâm đến nạn nhân hiện giờ của mình nữa. Hắn chuyển hướng, và nhìn về phía em. Ngay trong khoảnh khắc mặt đối mặt, Jungkook có cảm giác khuôn miệng kia đang cười, như cách mà kẻ săn mồi khi nhìn thấy con mồi của mình đang run sợ.

Jungkook sợ hãi đóng mạnh rèm cửa. Em ngồi thụp xuống đất, ôm chặt lấy mình để có thể trấn an bản thân. Nhưng dù có cố gắng đến mức nào cũng chẳng thể, hình ảnh hắn ta nhìn chằm chằm vào em đã tạo nên một nỗi ám ảnh khắc sâu vào tâm trí. Hắn đối diện với em cực kì bình thản, chẳng vội vã, chẳng sợ hãi như thể tất cả mọi thứ đều do hắn làm chủ, ngay cả em - một con mồi yếu ớt. Jungkook đưa một tay lên rồi cắn chặt, nước mắt không ngừng chảy xuống bầu má mịn. Tiếng nấc nghẹn cùng nỗi sợ hãi tột cùng đã bao trùm cả phòng tối.

"Taehyung."

Em thầm gọi cái tên quen thuộc. Đó là người duy nhất có thể bên em lúc này. Em cần hắn, em cần Kim Taehyung. Hàng vạn suy nghĩ như đang gào thét trong tâm trí yếu ớt của Jungkook, em vội vàng lấy chiếc điện thoại trong túi quần rồi bấm vào dãy số đã được đưa vào mục yêu thích từ lâu. Tay vừa bị cắn chặt đến mức chảy cả máu nhưng hiện tại lại chẳng thể cảm nhận gì. Ngay lúc này đây, thứ mà Jungkook có thể cảm nhận rõ nhất chính là nỗi sợ mà kẻ lạ mặt kia đem lại. Hơn tất cả, điều Jeon Jungkook cần bây giờ chính là một cái ôm, một lời an ủi từ người đàn ông mà em luôn tin tưởng ấy.

Đợi qua một hồi chuông, cuối cùng người bên kia cũng bắt máy.

"Taehyung."

"Sao vậy, Jungkook?"

Jungkook sợ hãi khóc nấc lên, loạn xạ nói.

"Taehyung, c-cứu em. Hắn... hắn thấy em rồi, thấy em mất rồi. Em sẽ là người tiếp theo. Em sẽ chết, em sẽ chết như tất cả nạn nhân trước đây của hắn."

"Jungkook, bình tĩnh nào. Có tôi ở đây rồi mà."

Giọng của Taehyung khác hơn so với mọi ngày, như thể đang mất sức mà bị đè nặng xuống vậy. Nhưng mà hiện tại, nỗi sợ về kẻ sát nhân đó đã lấn át hết toàn bộ suy nghĩ của em, sự thay đổi từ giọng nói của Taehyung hiển nhiên chẳng làm Jungkook phân tâm.

"HẮN TA NHÌN THẤY EM RỒI. LÀ NHÌN THẤY RỒI ĐÓ, ANH NGHE KHÔNG HIỂU SAO KIM TAEHYUNG?"

Jungkook nóng giận quát to. Giờ phút này ngay cả giọng nói bình thường vẫn luôn được em coi là liều thuốc chữa lành tốt nhất nay cũng trở nên vô tác dụng.

Đầu dây bên kia có vẻ bất ngờ mà im lặng một chút. Sau ấy, Jungkook lại nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ và tiếp tục là tông giọng trầm thấp thân quen vang lên.

"Được rồi, hắn ta sẽ không thể làm gì em đâu. Bây giờ, em khóa cửa cẩn thận sau đó uống thuốc an thần như tôi kê đơn và nghỉ ngơi đi, được chứ?"

"Liệu nó có ổn không, Taehyung? Anh có chắc là hắn ta sẽ không làm gì em chứ? Hắn sẽ không tìm em đúng không Taehyung? Em không làm gì cả, em sẽ ngoan ngoãn. Em không khai báo gì hết. Taehyung à, hắn sẽ không làm gì em đúng không? Xin anh đấy, cứu em với."

Bên này Jungkook tưởng như đã rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Em không làm gì có lỗi với ai. Em chỉ muốn hoàn thành ước mơ của mình. Rốt cuộc tại sao mọi thứ đen đủi lại xảy ra với em? Rốt cuộc em sai chỗ nào? Jungkook gục đầu xuống, nước mắt chẳng thể ngừng rơi. Mọi cảm xúc uất hận, sợ hãi, đau đớn bủa vây lấy em, chúng muốn kéo em vào bóng tối, muốn giam cầm lấy em, bẻ gãy đôi cánh của thiên nga trắng.

Jungkook chìm đắm trong sợ hãi, tâm lý không ổn định, đối với mọi thứ lại đặc biệt nhạy cảm. Và tiếng va đập mạnh ở đầu dây bên kia như một cái gảy nhẹ vào dây thần kinh đang căng cứng của em.

"Tae... Taehyung. Vừa nãy là tiếng gì vậy? Anh đang ở đâu?"

Tại đầu dây bên kia, Taehyung thở hắt ra một hơi, song bình bình trả lời em.

"Có một con chó không nghe lời, vừa định vùng lên cắn tôi."

"Giờ này mà anh còn ở ngoài sao? Lỡ gặp nguy hiểm thì sao chứ?"

Taehyung khẽ cười.

"Đừng lo, tôi sẽ không sao."

"Taehyung, em có cảm giác không hề tốt về chuyện này."

"Em luôn đứng trong vòng an toàn mà, chẳng phải sao Jungkook? Đừng lo lắng gì hết, em luôn nằm trong tầm mắt tôi, không kẻ nào có thể động đến em đâu, vĩnh viễn là thế."

Hắn cố trấn an em cho đến khi chắc chắn Jungkook đã ổn định hơn và tiến vào giấc ngủ, Taehyung mới tắt máy và tiếp tục công việc của mình.

"Xin lỗi về việc tao sắp làm với mày nhé."

Ánh bạc nhẹ nhàng bước xuống, ghé thăm từng ngõ ngách nhỏ tại trần gia. Trong con hẻm vắng lặng, dưới ánh sáng hiu hắt của đèn đường, thanh âm va đập lại phá lệ vang lên. Trên gương mặt đẹp đến phi thường ấy hiện lên bao vẻ thỏa mãn, khuôn miệng nhếch lên thích thú nhìn con mồi trước mắt đang khuất phục trước mình.

Hắn chạm mặt nhân thế với dáng vẻ của một thiên thần không nhiễm bụi trần. Dẫu vậy, tâm hồn đã muôn phần mục nát, bao quanh chỉ toàn một màu tối tăm.

Nhìn lên bầu trời đen đầy sao, hắn lại nhớ đến đôi mắt xinh đẹp động lòng người ấy. Hắn chả thiết cái gọi là tình yêu, lại ghét cay ghét đắng ngọt ngào êm ái. Vậy mà, hắn từ khi nào lại ngã vào đôi mắt trong veo ấy, ngã vào trái tim em.

Mặc kệ mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, hắn vô tư thả hồn vào câu chuyện tình yêu của chính mình. Nực cười quá, chỉ cần nhớ đến em là hắn lại nghĩ ngay đến ngôi nhà và những đứa trẻ.

"Tôi nhớ em, Jeon Jungkook."

✦✧✧

Gần bảy giờ sáng, Jungkook tỉnh giấc sau một đêm dài chìm trong sợ hãi. Ngày hôm qua em đã uống thuốc an thần nhiều hơn liều lượng mà Taehyung ghi trong giấy nên giờ có hơi choáng.

Jungkook bước xuống giường, định bụng sẽ thay quần áo và chạy bộ một lúc. Khi đi qua tấm cửa kính trong suốt của mình, em có chút khựng lại. Jungkook quay sang nhìn về hướng ngõ nhỏ đêm qua kia rồi rùng mình một cái. Có lẽ em nên nghĩ đến việc sẽ chuyển qua khu khác sống, như vậy sẽ tốt hơn.

"Taehyung..."

Jungkook xỏ chân vào đôi giày hiệu mới mua dạo gần đây, thích thú ngắm nhìn mình trong gương. Song vươn tay lấy chai nước đặt trên tủ để giày rồi mở cửa bước ra ngoài.

"Ô, túi của ai đây?"

Jungkook sau khi bước ra thì thấy một túi bóng màu đen đặt ngay trước cổng nhà mình. Ngó trước ngó sau quanh đây cũng chẳng có ai, em chẹp miệng một cái rồi đánh liều thử mở ra xem. Túi rác thì cũng chẳng phải vì không có mùi gì mà.

Vừa mở túi ra Jungkook đã hét toáng lên rồi hoảng loạn lùi lại phía sau. Em ôm đầu thu mình vào một góc, nhắm chặt mắt cố gắng vứt hình ảnh kinh tởm kia ra khỏi đầu. Jungkook bật khóc, mái tóc vừa được chải gọn gàng nay lại rối xù lên vì liên tục bị vò loạn.

Hình ảnh man rợ ấy liên tục hiện lên trong tâm trí em. Jungkook ôm chặt lấy đầu mình, cố gắng xóa đi hình ảnh kinh dị kia ra khỏi đầu. Nhưng em càng cố quên đi, chúng lại càng hiện về rõ nét như muốn nhắc nhở người tiếp theo chính là Jeon Jungkook.

"Jungkook, cậu sao thế?"

Jungkook đang rơi vào trạng thái hoang mang tột độ, nghe thấy giọng nói khác truyền đến liền khiến em giật mình ngẩng lên.

"Hen... Henry, cậu... cậu..."

"Jungkook, chuyện gì xảy ra với cậu thế?" Người tên Henry chứng kiến em đang nỗ lực bấu víu lấy đuôi áo của mình thì vô cùng lo lắng, miệng liên tục trấn an và cố gắng hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

"Nó... nó, đằng kia." Jungkook hít một hơi thật sâu, hướng tay chỉ ra chỗ túi bóng màu đen đã bị em trong lúc hoảng loạn đá ra phía góc tường.

Henry khẽ nhíu mày, cậu bước tới vị trí của túi bóng đen rồi mở ra.

"Chết tiệt, cái quái gì thế này?"

Henry bất ngờ bật ngửa ra sau, kinh hãi chửi một tiếng. Cậu lau mồ hôi trên trán mình, song như nhận ra gì đó mà giật mình nói với Jungkook.

"Cái đó... chẳng phải là trợ lí Kim của cậu sao?"

Đúng thế, trong cái túi bóng đen ấy chính là những tấm ảnh đầy kinh sợ của trợ lí Kim, người đã luôn gắn bó với Jungkook trong suốt chặng đường theo đuổi nghệ thuật của em. Anh ấy hiện lên trên đó với một cơ thể thẫm đầy máu đỏ.

Jungkook sau khi nghe người kia nói thì càng sợ hãi. Em bịt chặt tai mình, đầu liên tục lắc và miệng thì mãi chỉ lẩm bẩm một câu.

"Làm ơn... tha cho tôi đi."

Và rồi Jeon Jungkook ngất lịm đi giữa đống hỗn độn toàn máu và nỗi sợ hãi chùm quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro