3. Tình địch hay tình yêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KTH: sticker chú hổ mặt lạnh đang vẫy tay chào.

Kookoo: sticker em bé đang cầm chú hổ quay quay trên tay rồi đá luôn chú hổ.

KTH: ???

Kookoo: hôm nay rồng đến nhà tôm là có việc gì?

Trên chiếc giường ở một căn phòng nào đó, có một chú bé đang ngồi suy ngẫm về chân lý cuộc đời. Như đang bất lực, chú không ngăn cản được cuộc chiến đấu giữa con tim và lí trí. Chiếc điện thoại trên tay gửi một tin nhắn không rõ mục đích, đến khi người kia trả lời lại thì không biết phải làm gì.

KTH: nhắn cho ins đỡ trống.

"Vậy đi, vậy là hợp lý nhất rồi. Tự nhiên nhắn cho nó chi vậy trời! Mình bị bệnh hả? Aaaa, sao nó về sớm chi vậy, chán quá trời rồi! Không có ai để chọc hết". Gặp nhau cả buổi sáng thêm buổi cơm trưa, vậy mà ai đó còn kêu ít, một mực chối bỏ ý nghĩ mình đang nhớ người kia.

Bên kia Jungkook nhận được tin nhắn, cậu thầm cầu mong Taehyung sẽ vượt qua cơn bệnh một cách an toàn nhất. Cầu nguyện xong, Jungkook dứt khoát quẳng nó qua một bên để chơi game.

Mười lăm phút trôi qua, Taehyung bên này cứ mong ngóng mãi mà chẳng thấy cậu rep. Hắn bèn nhắn thêm cái nữa.

KTH: Đâu rồi? Sao không rep vậy? Bận hả?

Kookoo: Không nhắn cho ins đỡ ồn.

KTH: Lớn già đầu rồi mà sao mày còn hay hơn thua vậy.

Kookoo: Vì Taehyung là ngoại lệ của Jungkookie màaaa

Một tin nhắn, người khác đọc sẽ ngửi được đầy mùi châm biếm nhưng với Taehyung thì khác. Hắn thẫn thờ ở đây được mười phút rồi.

Kookoo: Đâu rồi? Đọc xong cái tương tư tao quá hả?

Thông báo tin nhắn hiện lên, đánh bay cái vòng bất động của Taehyung, hắn giựt mình nhìn tin nhắn mới cậu gửi rồi lại giựt mình lần nữa vì nó đúng thiệt.

"Con mẹ nó mày bị sao đó Taehyung". Lấy tay tự tát vào mặt mình, Taehyung lần nữa vài nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.

"Chết rồi, kiểu này là không được. Mình... Con mẹ nó không lẽ mình thích tên ngốc đó hả? Không không không. Tỉnh táo Taehyung mày phải tỉnh táo! Không được lại gần tiểu yêu đó nữa, đúng đúng".

Taehyung chạy ra ngoài, bắt đầu từ cái hộp dưới gầm giường, lúc sáng hắn giấu Jungkook ở trong phòng lâu như vậy là vì cái hộp này. Đây là toàn bộ những món quà cũng như hình ảnh, đồ chơi của hai người từ bé.

Thật ra lúc đó hắn không giận Jungkook vì cô gái kia. Ngược lại, hắn giận vì tại sao Jungkook lại thích cô gái kia đến như vậy. Những suy nghĩ không phù hợp với một cậu bé lớp chín, Taehyung ý thức được tâm tư của mình lúc này nên chọn cách đối đầu với cậu. Cho đến ngày đó khi nghe ba Kim nói mình phải chuyển nhà, hắn đã khóc lóc năn nỉ ông suốt ba ngày trời. Ba Kim cũng thương hắn, cũng quý Jungkook nhưng do tình thế ép buộc nên không thể chiều theo ý mình.

Ngày đi, Taehyung còn không dám nói với cậu huống chi là gặp mặt. Hắn biết Jungkook còn ghét hắn nhiều, chỉ là hắn không biết mấy hôm sau đó có người vì hắn đi đã khóc rồng rã sốt cao mấy ngày trời, trong giấc mơ còn lẩm bẩm tên hắn. Tâm trí luôn suy nghĩ về tên Taehyung đó, còn cô gái kia, từ bao giờ mỗi lần nhớ đến cô gái kia cậu đã không còn nghĩ đến tình yêu đôi lứa, mỗi hình ảnh chứa cô gái kia đều có sự xuất hiện của hắn.

Ngày gặp lại, cả hai đều không hẹn mà vui mừng đến mất ngủ. Chỉ là cái chữ thân nó quá lớn nên không ai dám làm theo con tim mình mách bảo, không ai dám vượt quá hàng rào ngăn cách kia, ai cũng sợ lần nữa vụt mất tình bạn này.

Quay lại với chiếc hộp đó, Taehyung cẩn thận cất gọn vào chiếc tủ đầu bàn học. Tự nhủ phải cố gắng bình tĩnh, không được làm chuyện gì vượt mức cho phép. Loay hoay cả buổi ở bàn học hắn chợt nhớ đến bài tập về nhà, thế là ngồi xuống bàn chuẩn bị, quên bén đi chuyện rep con thỏ kia.

Bên này Jungkook thấy hắn lâu không rep liền khó hiểu, song cũng cố gắng ngủ nhưng không tài nào ngủ được.

"Tên này bị sao vậy trời? Tự dưng nhắn cho mình xong cái mất tiêu... Cái tin nhắn mình gửi có 'ấy' quá không nhỉ? Rõ ràng là bình thường mà?".
.
.
.

"Jungkook dậy đi học, Taehyung qua đón kìa". Mẹ Jeon bước vào phòng lây lây cậu dậy. Nhà cả hai cùng đường nhưng nhà Taehyung thì gần trường hơn, ấy vậy mà hổm giờ ngày nào thằng bé cũng sang đón Jungkook.

"Ưm... Cho con ngủ một xíu". Cũng tại cái tên mà mẹ nói mà hôm qua con mất ngủ.

"Không được, sẽ trễ học, dậy lẹ lên Jungkook"

Sau một buổi vật lộn trên tầng, Taehyung ở dưới này cũng đã phụ mẹ Jeon chuẩn bị xong xuôi đồ ăn sáng cho cả nhà. Hôm nay ba Jeon lại đi làm sớm nên nhà chỉ có ba người tính cả hắn.

"Được rồi, hai đứa đi học ngoan nhé, mẹ có chuẩn bị bánh trong cặp, có buồn miệng thì ăn".

Cả hai chào mẹ Jeon rồi đi học, trên chiếc xe đạp nhỏ yên tĩnh, không ai nói với ai câu nào.

Tính ra hắn không định qua chở cậu đi học đâu, con tim thì muốn gặp nhưng lí trí lại ngăn cản, thêm sự tác động của mẹ Kim sợ Jungkook đi lạc nên hắn đành kiềm hãm lí trí đi theo tiếng gọi của con tim. Chí ít là hắn đang đền bù cho não của mình bằng cách hạn chế nói chuyện với cậu.

Người nhỏ hôm qua vẫn cay cú vụ ins nên không nói chuyện với hắn, đúng hơn là đợi hắn bắt chuyện trước. Ấy vậy mà gần đến trường rồi hắn cũng không chịu mở lời, đã vậy thì thôi nhé. Jungkook chính thức giận hơn rồi.

Xe đạp gần tới cổng cậu đã một phát nhảy ra, không nói không rằng đi lên lớp trước để hắn đậu xe một mình. Taehyung bất ngờ chưa kịp phản ứng đã thấy con thỏ kia quay mông đi luôn rồi. Bất lực hắn chỉ đành rẽ vào dẹp xe đã.
.
.

"Taehyung, em lên xem lại một số tài liệu thầy để ở phòng đoàn nhé. Hôm nay thầy phải đi họp gấp nên không làm được. Cái này nhanh lắm, thầy xin cho em nghỉ mười lăm phút đầu giờ rồi".

"Dạ, thầy cứ đi họp đi ạ". Định bụng kiếm con thỏ kia mà phận làm hội trưởng thì phải chịu thôi, Taehyung nối gót thầy vào phòng đoàn làm việc.

Trống báo hết mười lăm phút đầu giờ vang lên, công việc còn một ít nữa mới xong nhưng hắn vẫn quyết định vào lớp học.  Taehyung đó giờ không có chuyện chịu để những thứ không quan trọng làm ảnh hưởng đến việc học của mình.

Quay trở về lớp, hắn tìm mãi mà không thấy người nhỏ đâu, hỏi ai thì cũng trả lời không biết. Taehyung quýnh quáng xoay người ra khỏi cửa, chạy dọc hết các dãy phòng học rồi đến căn tin, nhà xe, ma xui quỷ khiến sao mà hắn lại quay về lớp học của mình. Vừa bước qua bậc thang cuối cùng của tầng thì đập vào mắt hắn là hai con người đang đi song song cười cười với nhau.

"Tạm biệt, cám ơn cậu nhé". Jungkook vui vẻ vẫy tay với người nọ, đợi người kia đi xong Jungkook định bụng quay vào lớp thì bị một bàn tay ướt đẫm thình lình nắm lại. Giựt mình.

"Mày làm gì ở đây? Sao không vào lớp mà cười giỡn, có biết vào tiết rồi không?" Hắn như quát vào mặt cậu, đôi mày nhăn nheo cái miệng thì lớn tiếng.

"Nè, tao bị lạc chứ có muốn đi trễ đâu. Cô chưa la thì thôi mắc gì mày lớn tiếng vậy". Thấy hắn cọc cằn Jungkook cũng phát bực.

Biết mình sai, Taehyung liền hòa hoãn lại, nói xin lỗi cậu rồi vào lớp. Cả hai không nói với nhau lời nào sau đó nữa. Hai tiết học cứ thế trôi qua, đến giờ giải lao Taehyung lại trở về phòng đoàn, trước khi đi cố gắng nhẹ lời với người nhỏ.

"Tao lên phòng đoàn có chút việc, căn tin ở bên phải cổng trường, điện thoại để trong túi lúc nào cũng bật chuông nên có chuyện gì cứ gọi tao".

Nói rồi liền đi luôn, để lại bạn nhỏ buồn bực. Rõ ràng là có điện thoại mà đi lạc lại không điện hắn, để hắn lo lắng như vậy, còn trách không thèm nói chuyện với hắn nữa. Jungkook biết mình cũng có phần sai rồi.
- - - - - -
Có sai ở đâu thì nhắc mình sửa nhéeee. Cám ơn các bae đã vote cho chương trước 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taekook