VII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một chất liệu thường dùng cho két sắt, độ kiên cố không thua gì cửa thép kim loại. Điền Chính Quốc thấy cảm ứng vân tay ở bên trên, là một hình dạng của bàn tay. Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đặt tay mình lên so thử, thế mà rất vừa vặn. Điền Chính Quốc hơi ngẩn ra, anh luôn cho rằng gian phòng này cất giấu bí mật của Kim Thái Hanh, ít nhất sẽ khiến anh hiểu hơn về những góc khuất trong con người hắn... thế nhưng bây giờ nhìn thấy lại thà rằng không biết còn hơn.

Điền Chính Quốc hơi sợ, nhưng càng sợ hãi anh lại càng không dám thừa nhận lòng mình cũng có chút bí ẩn chờ mong.

"Vì sao không mở cửa?"

Điền Chính Quốc sửng sốt. Anh chậm rãi quay đầu, không rõ từ khi nào Kim Thái Hanh đã đứng sau lưng anh, chung quanh ngược sáng, gương mặt hắn giấu nơi bóng tối. Điền Chính Quốc bất giác lùi lại, bởi vì Kim Thái Hanh đang từng bước đến gần.

"Anh đang sợ tôi?"

Thanh âm kia hơi trầm thấp, nghèn nghẹn, khiến Điền Chính Quốc nghe xong nhũn ra. Anh lấy lại cảnh giác, bắt đầu tìm cách ứng phó với người yêu đột nhiên trở nên khó chiều: "Tôi... có chuyện muốn hỏi cậu."

Kim Thái Hanh đứng đối diện Điền Chính Quốc, dựa rất gần, dường như chỉ cần hắn thở mạnh một chút thì cơ bụng rắn chắc sẽ áp chặt vào thân thể Điền Chính Quốc.

Có một điều anh đành phải thừa nhận, việc Kim Thái Hanh hiếm hoi chủ động tới gần khiến anh xấu hổ đến toàn thân nóng bừng, thái độ bình thản được cố gắng dựng lên nay bỗng chốc tan thành mây khói.

Điền Chính Quốc cúi đầu, nỗ lực giấu giếm sự yếu thế kỳ quặc kia, nhưng hai vành tai đỏ ửng đã bán đứng anh từ dạo ấy.

Kim Thái Hanh mở miệng: "Anh nói đi."

"Cậu, Tạ Nhiên nói, nó nghe thấy cậu và cha nó gọi điện thoại, là cậu đưa nó đi Anh sao?"

"Tôi trang bị di động cho anh, không phải để anh gọi-cho-nó."

Điền Chính Quốc đâm ra chột dạ: "Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước."

"Nếu ban phát lão ta vài khoản lợi nhỏ, điều kiện duy nhất là cấm tiệt thằng con lão trở về Trung Quốc." Kim Thái Hanh thổi nhẹ vào tai anh. "Người đó chính là tôi."

Mặt Điền Chính Quốc đỏ lên: "Tại, tại sao vậy?"

"Bởi vì nó làm tôi chướng mắt." Kim Thái Hanh kéo tay Điền Chính Quốc đặt trên hệ thống cảm ứng, tích một tiếng, cửa sắt chậm rãi mở ra.

---------

Điền Chính Quốc thừa nhận mình là kẻ biến thái.

Có thể nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ để ép buộc Kim Thái Hanh ăn nằm với mình, điều này không phải hành vi của người bình thường. Nhưng thẳng đến khi anh thấy gian phòng treo đầy ảnh chụp của chính anh, thì anh mới giật mình thon thót.

Anh run rẩy hỏi Kim Thái Hanh: "Cái này... Đều do cậu chụp?"

Tất cả bức ảnh đều được xử lý phản quang rất tốt, dù trong phòng không bật đèn vẫn thấy sáng rực một vùng.

"Ảnh chụp nhiều quá, treo trong nhà mình không hết nên tôi mua hẳn căn nhà bên cạnh, đục thông tường sang."

Điền Chính Quốc bị lời ngọt ngào của Kim Thái Hanh làm cho tâm trí lâng lâng, cứ thế để hắn nắm tay anh, dắt anh băng qua hành lang thật dài. Dọc đường đều là ảnh Điền Chính Quốc, có bức mặc lễ phục tốt nghiệp, có bức chạy vội trên sân bóng rổ, đa số đều được chụp lén.

Điền Chính Quốc nhận ra có gì đó khác lạ: "Lúc đó cậu còn chưa quen tôi, đúng chứ?"

Kim Thái Hanh dừng lại, quay đầu mỉm cười dịu dàng với người mình yêu: "Từ năm học cấp ba, tôi đã biết anh rồi."

Năm đó trường đại học chiêu sinh, anh là một trong số những sinh viên đến trường trung học phổ thông của Kim Thái Hanh dưới hình thức tuyên truyền. Khi đó chẳng ai biết Kim Thái Hanh là ai, mắt kính dày cộp và mái tóc đen lỗi thời đã che khuất gương mặt điển trai ấy, mà Điền Chính Quốc đứng trên bục cao, quả thật chói lọi.

Điền Chính Quốc thật sự không ngờ tới phía sau hắn là một đoạn chuyện xưa, anh choáng váng hỏi: "Này... Tôi đã dùng ảnh khỏa thân để uy hiếp cậu..."

"Tôi nghĩ anh thích chơi trò tình thú..."

"Cậu còn cố tình đi quán bar..."

"Tôi chỉ đi uống rượu, tiện thể trêu anh một chút. Tôi không quan hệ ngoài luồng với ai. Anh có thể xem camera của quán, lời tôi nói đều là thật."

Vốn tưởng rằng tình yêu đi vào bế tắc, thế mà lại nhiều ngã rẽ quanh co như vậy khiến Điền Chính Quốc vui sướng như điên. Anh lắp bắp nói: "Tôi hiểu lầm cậu... À phải, để tôi mau chóng gọi điện cho Tạ Nhiên, nhỡ mà nó báo cảnh sát thì phiền lắm!"

"Đợi đã."

Kim Thái Hanh kéo đối phương vào lòng mình, đôi tay áp lấy hai má Điền Chính Quốc: "Trước đó tôi cố tình làm nhiều việc khiến anh thất vọng, anh sẽ tha thứ cho tôi chăng?"

Điền Chính Quốc nghĩ, nếu Kim Thái Hanh đang nhắc đến hành vi thờ ơ, lạnh nhạt, thì chuyện đó cũng chẳng sao; dẫu là bạn bè hay người yêu đều khó tránh khỏi chuyện bất hòa. Căn phòng đầy ảnh chụp này không thể một sớm một chiều xây nên, cũng phải rất nhiều năm trôi qua...

Cứ thế Điền Chính Quốc càng vững tin vào tấm chân tình của Kim Thái Hanh.

Có lẽ bạn trai của anh thích dỗi hờn như thế, hắn thường hay nghĩ ngợi lan man. Nếu ngay từ đầu Kim Thái Hanh theo đuổi anh bằng sự ép buộc vô lý, nói không chừng Điền Chính Quốc sẽ ghét bỏ hắn ra mặt.

Kim Thái Hanh vuốt ve đôi môi anh, sau đó hôn hít thật bạo.

Bọn họ mút lưỡi trong phòng tối thật lâu, thẳng đến khi Điền Chính Quốc mê đắm. Thì ra cả hai đều là kẻ chủ động trong tình yêu, tựa như dãy ngân hà bất tận. Sự tình đến non nước này không còn điều gì giấu giếm nữa...

Đương lúc Điền Chính Quốc say men tình nóng bỏng, đột nhiên nghe thấy tiếng 'rắc' vang lên.

Anh cúi đầu đã thấy trên cổ tay mình là sợi xích thật dài, đầu kia của dây xích giấu trong bóng tối.

Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh nhốt lại. Anh vốn không biết, Kim Thái Hanh muốn làm vậy từ lâu...

---------

Lần đầu tiên hắn gặp Điền Chính Quốc vào thời điểm học cấp 3, những đàn anh đến chiêu sinh từ trường đại học nghe đồn cực kỳ đẹp trai, thu hút rất nhiều học sinh đến nhìn ngắm. Kim Thái Hanh cũng chen chúc trong đám đông, khi đó cha mẹ hắn vừa ly hôn, cũng không ai biết mẹ hắn là nữ doanh nhân vô cùng thành đạt. Hắn tựa như một đứa trẻ quê mùa, mặc bộ đồng phục đã cũ, ngoại hình cũng chẳng bắt mắt là bao.

Kim Thái Hanh để ý Điền Chính Quốc từ lúc anh đứng trên bục diễn thuyết, nhưng thời khắc dục vọng nổi lên chân chính là ở một quán cà phê gần trường.

Hắn đeo cặp đi ngang qua, tình cờ trông thấy chàng thanh niên thần thái ngời ngời đứng trên bục cao phát biểu vừa rồi – giờ đang mặc quần đùi, áo thun, ngồi trên ghế mây ngoài quán cà phê, đung đưa hai chân vừa trắng vừa dài, hất hàm sai khiến đám bạn: "Tao muốn nếm thử món mới nhất. Không sai, chính là cà phê ngàn sao đựng trong cái ly ngàn sao, cộng thêm ống hút ngàn sao, số lượng có hạn. Tụi mày đi mua nhanh lên."

Cứ thế bạn anh vội vàng chen vào hàng, mang 'ly nước thần thánh' về cho anh. Thanh niên khoái chí ngồi lắc lư trên ghế mây bập bênh, vừa mút ống hút vừa tỏ ra vênh váo, đôi mắt đen láy sáng ngời, tựa như ông vua con đầy quyền lực.

"Tao biết Nhiên Nhiên tốt với tao nhất."

Kể từ đó, Kim Thái Hanh cho rằng Điền Chính Quốc thích ngôi sao, cũng như bỗng nhận ra đầu óc mình có vấn đề. Thế mà hắn cảm thấy anh chàng ngạo mạn kia sao mà đáng yêu quá, hắn muốn mình là người được anh ta sai vặt, cũng bắt đầu ghen ghét những cậu bạn thân cận với Điền Chính Quốc.

Lực học của Kim Thái Hanh không tồi, chỉ cần cố gắng một chút là có thể thi đậu đại học Điền Chính Quốc dễ như trở bàn tay. Nghĩ tới những người bạn của anh, sau đó nhìn bản thân trong gương hồi lâu, rốt cuộc hắn hạ quyết tâm cắt tóc, phẫu thuật mắt để không phải đeo kính nữa.

Trong suốt kỳ nghỉ Kim Thái Hanh không làm gì khác ngoài việc đứng soi gương cả ngày. Hắn tự hỏi dáng vẻ này đã đủ đẹp trai chưa, đủ ngăn nắp chưa, và đủ sức thu hút sự chú ý của Điền Chính Quốc chứ?

Lúc Kim Thái Hanh nhập học, rất nhiều người trầm trồ trước ngoại hình nổi bật của gã trai. Nhưng hắn chỉ lo sợ là Điền Chính Quốc sẽ không dòm ngó đến hắn mà thôi.

Rốt cuộc ở buổi tập dợt hôm đó, hắn đã lọt vào mắt xanh của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro