VIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Điền Chính Quốc từ sân thể dục đi về phía hắn, thậm chí hắn không dám nhìn thẳng vì không chắc rằng anh có đến tìm hắn hay không; chỉ e mình quá vội vàng khiến anh bỏ chạy. Tâm trí Kim Thái Hanh quay mòng, tuy rằng vẻ ngoài vô cùng bình tĩnh.

Sau đó hắn nghe thấy tên đàn anh kia mở miệng, bảo rằng Điền Chính Quốc của chúng tôi.

Điền Chính Quốc của chúng tôi.

Thật là chói tai vô cùng.

Trong đám bạn, Kim Thái Hanh ghét nhất là Tạ Nhiên. Nhưng thành thật mà nói, miễn là bạn của Điền Chính Quốc thì ai hắn cũng chẳng thích. Trước khi được anh để tâm thì hắn đã sống với niềm ghen tị biết chừng nào. Kim Thái Hanh nhìn anh choàng vai bá cổ với bọn bạn trong sân trường, cười đùa vui vẻ càng khiến hắn ảo tưởng hung tợn rằng ngày nào đó nhất định phải đè anh dưới thân, chơi anh đến khóc, ngoại trừ tên của hắn thì anh không còn nhớ nổi tên ai.

Chỉ là Điền Chính Quốc phải lòng hắn trước. Kim Thái Hanh nghĩ, đây là điều hắn mong chờ – nhưng lại đến nhanh hơn dự tính. Hắn muốn chậm rãi tiếp cận Điền Chính Quốc, lần lượt tống khứ từng kẻ vây quanh anh ra khỏi cuộc đời, cuối cùng chỉ còn mỗi hắn; Điền Chính Quốc rơi vào đường cùng sẽ phải khuất phục hắn mà thôi.

Nhưng nào ngờ người mở lời trước là anh. Kim Thái Hanh rất hưng phấn khi cả ngày anh đều xoay quanh hắn, lẽo đẽo đi theo, tựa như chỉ có mình hắn trên đời này.

Kim Thái Hanh không hề thể hiện cảm xúc thật, mẹ hắn từng nói lòng dạ đàn ông rất dễ đổi thay, cứ khiến bọn họ lo được lo mất mới có thể níu giữ lâu bên cạnh. Kim Thái Hanh đồng tình với mẹ mình, bởi vì hắn đã tận mắt chứng kiến cha hắn đan tâm bỏ rơi mẹ, sự ghét bỏ từ ông ta và bộ dạng như được giải thoát là điều hắn không muốn thấy ở Điền Chính Quốc.

Lạt mềm buộc chặt.

Xét theo góc độ nào đó, Kim Thái Hanh vô cùng thấu hiểu Điền Chính Quốc. Hắn nắm được thói hư tật xấu của đối phương, thứ gì dễ dàng có được anh sẽ không biết quý trọng. Kim Thái Hanh không hi vọng Điền Chính Quốc chỉ say mê hắn một thời gian, tựa như phù dung sớm nở tối tàn; hắn sẽ khiến Điền Chính Quốc không rời xa hắn, vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn mà thôi.

Kim Thái Hanh bắt đầu phao tin trong trường học nhằm hạ thấp danh tiếng của tiểu vương tử từng được vô số tinh tú vây quanh – bỗng chốc trở nên không đáng một xu. Hắn đếm lượt xem, từng người vốn yêu mến Điền Chính Quốc trên diễn đàn lần lượt giảm sút, điều này làm hắn vô cùng đắc chí.

Buổi tối lễ tốt nghiệp hôm đó, Kim Thái Hanh đã lên kế hoạch phải chiếm được Điền Chính Quốc. Nhưng sáng sớm hắn đã nhìn thấu 'âm mưu' của anh, bèn thuận theo tự nhiên, cùng anh diễn kịch. Ấy vậy Điền Chính Quốc quá ngây thơ, nghĩ rằng dùng vài ly rượu là có thể chuốc say được hắn?

Kim Thái Hanh kiềm chế thật lâu, chịu đựng Điền Chính Quốc giở trò với mình, rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn tỉnh lại ngay lúc vừa bị anh cởi quần áo. Kim Thái Hanh gấp gáp đè Điền Chính Quốc dưới thân, hành động tựa như vô số ảo tưởng mà hắn từng mường tượng.

Điền Chính Quốc bị dọa cho tái mặt, giãy dụa đáng thương, và chưa có gã đàn ông nào nói với anh rằng – càng bày ra dáng vẻ yếu ớt thì người khác càng muốn chà đạp anh.

Phía dưới càng lúc càng cứng, nhưng hắn không thể cắm thẳng vào. Bảo bối của hắn chưa trải sự đời, nếu đâm bừa sẽ làm anh bị thương. Điền Chính Quốc không hổ danh là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, từ đầu đến chân mềm mại vô cùng, Kim Thái Hanh ra vào giữa đùi anh chưa quá mấy phút thì buông vũ khí đầu hàng.

Kim Thái Hanh có hơi mất hứng, lo sợ hãi Điền Chính Quốc ghét bỏ hắn non tay. Nhưng Điền Chính Quốc vốn không đủ hơi sức để tâm, bấy giờ đôi mi anh vươn đầy nước mắt, dáng vẻ co rúm tựa như đang chờ đón hắn xâm phạm mình. Kim Thái Hanh bị anh khiêu khích lần nữa, cứ thế hắn chiếm lấy đối phương bằng dục vọng, chính thức trở thành người đàn ông đầu tiên của anh.

Càng làm cho hắn vui mừng chính là Điền Chính Quốc không hề nhận ra mình là kẻ bị hại, ngược lại còn chụp vài bức ảnh để uy hiếp, thề thốt rằng sẽ chịu trách nhiệm với hắn.

Kim Thái Hanh cầu còn không được, đêm đó mọi chuyện xảy ra như mong ước, hắn đã kéo tiểu vương tử thích ngôi sao kia vào lãnh địa của mình.

Sáng hôm sau đương lúc tắm rửa, Kim Thái Hanh sung sướng đến phát điên. Hắn nghĩ xem chốc nữa bước ra có nên đòi anh bù đắp hay không. Điền Chính Quốc chịu trách nhiệm với một mình hắn là đủ rồi, Kim Thái Hanh tuyệt đối không cho phép anh dùng thủ đoạn này để 'chịu trách nhiệm' với kẻ khác.

Nhưng Điền Chính Quốc đã bỏ đi.

Kim Thái Hanh biết anh có thói quen dùng bữa sáng đều đặn, may sao hắn tìm thấy anh ở quán ăn gần trường, lúc ấy Điền Chính Quốc đang ngồi đối diện với con kỳ đà cản mũi mang tên Tạ Nhiên.

Hắn trơ mắt nhìn Tạ Nhiên bẹo má Điền Chính Quốc, nỗ lực kiềm chế mới không xông đến hất tay Tạ Nhiên ra.

Thôi xong rồi, Kim Thái Hanh nhận ra hắn không thể chịu được bất cứ kẻ nào chạm vào Điền Chính Quốc, ngoại trừ hắn. Nào biết dục vọng chiếm hữu trỗi dậy từ đâu, mà Kim Thái Hanh không còn tâm trạng để truy cứu nữa.

Bạn Kim Thái Hanh từng hỏi: "Sao mày coi trọng loại người này?"

Kim Thái Hanh rõ hơn ai hết, ngoại trừ gia thế, bạn hắn không xem Điền Chính Quốc ra gì, hơn nữa so với bối cảnh của Kim Thái Hanh thì địa vị anh vẫn còn kém xa.

Kim Thái Hanh dửng dưng trước điều đó, sao hắn có thể để bạn bè mình thích Điền Chính Quốc? Chỉ cần kẻ nào đến gần Điền Chính Quốc một thời gian họ sẽ phát hiện ra tiểu thiếu gia ương ngạnh chỉ là con mèo sữa có vẻ ngoài tự đắc – khẽ đưa tay vuốt ve thì anh sẽ giấu móng vuốt, chớp đôi mắt, ngoan ngoãn để người khác yêu thương.

Hắn vững tin nếu ai đó biết được bí mật nho nhỏ này, họ sẽ yêu Điền Chính Quốc đến hết thuốc chữa như hắn, sẽ bám lấy Điền Chính Quốc như thằng Tạ Nhiên khốn kiếp kia. Vì thế hắn bình thản nói lời khó nghe về anh, vậy cũng tốt, Điền Chính Quốc không cần ai thương mến, anh chỉ nên đón nhận tình yêu của hắn mà thôi. Thế giới của anh phải thuộc về hắn, và những người thừa thãi nên cút khỏi anh càng xa càng tốt.

Kim Thái Hanh rải rác tin đồn khiến Điền Chính Quốc ngày càng cô độc. Hắn lặng lẽ theo sau Điền Chính Quốc, nhìn anh bất lực gọi điện cho mình.

Hay lắm.

Nhưng không phải chuyện gì cũng diễn ra suôn sẻ như trong tưởng tượng, luôn có kẻ kiên định cho rằng Điền Chính Quốc vẫn là một người dễ thương và tốt bụng, mặc dù tính cách ngạo mạn, bốc đồng nhưng cũng không tổn hại đến ai.

Đó là Tạ Nhiên.

Kim Thái Hanh ghét cay ghét đắng Tạ Nhiên.

Đây là chuyện rõ như ban ngày, không gã trai nào thích cảnh tượng người yêu mình luôn kề cạnh kẻ khác. Hắn cũng không chắc Tạ Nhiên có ý đồ với Điền Chính Quốc hay không. Nhưng Kim Thái Hanh đâu thể dùng phương pháp thuần phục Điền Chính Quốc để áp dụng vào Tạ Nhiên được, hắn chỉ bố trí cạm bẫy ngọt ngào với anh, mà thằng Tạ Nhiên thì tính là gì, nào đáng cho hắn phí công như vậy.

Tống cổ nó ra nước ngoài là xong.

---------

Đó là lúc Kim Thái Hanh nghĩ rằng mình đã phạm sai lầm thứ nhất.

Lúc hay tin Tạ Nhiên sắp đi Anh quốc, lần đầu tiên trong buổi hẹn hò Điền Chính Quốc trở nên thất thần. Trông thấy anh ngẩn ngơ cầm di động, ngoài mặt Kim Thái Hanh vẫn cười nhưng nội tâm đang giằng xé hỗn độn.

Hắn nghĩ, mình vẫn quá mềm lòng.

Thấy anh yếu thế rơi lệ càng thêm mủi lòng, thậm chí hắn ngầm chấp thuận việc Điền Chính Quốc liên lạc với tạ Nhiên.

Đã từ rất lâu, Kim Thái Hanh muốn nuôi nhốt Điền Chính Quốc.

Giam cầm anh trong nhà, không cho mặc quần áo, ngoại trừ hắn thì không được phép chạm vào thứ khác. Hắn muốn ôm Điền Chính Quốc ăn cơm, giúp anh tắm rửa, Điền Chính Quốc chỉ cần nằm trên giường để hắn yêu thương. Hắn sẽ là đôi chân của Điền Chính Quốc, sẽ dìu anh đi bất cứ nơi đầu, miễn là chỉ có hai người bọn họ.

Nhưng thâm tâm mách bảo hắn rằng hắn không nên làm thế, lời đồn đãi vớ vẩn sẽ không giết được Điền Chính Quốc, bởi vì hắn sẽ luôn dang rộng vòng tay để che chở anh. Nếu có thể ngăn cách Điền Chính Quốc với thế giới bên ngoài, đó mới là tận cùng hủy diệt.

Kim Thái Hanh không muốn anh cười với ai khác, nhưng lại sợ anh mãi mãi không mỉm cười.

Sau khi Điền Chính Quốc đi làm cho công ty gia đình, Kim Thái Hanh vẫn luôn nhẫn nhịn, rốt cuộc cũng cho người theo dõi anh.

Toàn bộ văn phòng từ trong ra ngoài, bán kính 5 mét đều có tai mắt của Kim Thái Hanh.

Làm vậy hắn sẽ an tâm hơn.

Thẳng đến khi hắn nhận được bản ghi chép về Điền Chính Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro