Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thạc Trân tồn tại trôi qua ngày đêm không rõ. Ngay cả khi bên ngoài đã là mùa xuân ấm áp thì cả thân người cậu tê liệt, dại đi. Không cần biết thời gian, cậu luân phiên bị người đến mang ra phát tiết. Ngay cả tâm trí cậu cũng dần mơ hồ. Tính đến ngày cuối cùng Cố Vãn Thâm đến đã là bao lâu? 1 tuần? 2 tuần? Hay là 1 tháng, Thạc Trân không biết, mà vốn dĩ cậu cũng không hề biết. Thỉnh thoảng cửa mở, một vài người mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang bước vào, tiêm vào người cậu chất nào đó. Sau đó, gần như ngay lập tức cậu trở nên mê man. Đã lâu không ăn, cơ thể dựa vào những loại thuốc được tiêm vào người mà sống, ngay cả dạ dày dường như cũng bị tạm ngưng hoạt động đã lâu. 

Thạc Trân cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ một chút. Cơ thể bẩn thỉu nhơ nhớp tinh dịch cùng vết thương, cùng máu, cùng bụi bẩn cũng đã làm cậu quen đi.
Cơ thể vừa trải qua một trận điên cuồng tra tấn, hậu huyệt đến giờ vẫn còn nhồi nhiều dụng cụ kỳ quái không thể lấy ra làm cậu buồn ngủ. Muốn ngủ một chút. Đến đó, tâm thức cậu dần phai nhạt.
'Chát'
Một cái tát vang dội giáng vào mặt, tóc cũng bị người thô bạo kéo ngược lên. Cậu cố gắng mở mắt nhưng cũng không thể. Mi mắt như đeo chì nặng trĩu. Đối phương dường như cũng không kiên nhẫn. Thô bạo banh hai mắt cậu ra, lập tức một dòng nước dội thẳng vào mắt cậu. Không kịp bất ngờ hét lân, đôi mắt cay rát ngứa ngáy làm Thạc Trân điên cuồng giãy dụa. Mắt đau quá. Đau...
"Haha, còn lười biếng nữa không? Đừng tưởng mày bị thương là có thể lười. Lão đại có nói, chỉ cần mày không chết, tụi tao có quyền tùy ý thượng mày. Thế nào? Tao cho mắt mày hưởng một chút, chỉ có bụi thuốc kháng sinh cùng nước ớt. Đừng bảo mù luôn nhé. Haha"
Theo sau giọng nam đó là hàng loạt tiếng cười. Nhưng Thạc Trân cậu mắt cay như nổ, không muốn để ý đến. Mà đám nam nhân kia nói xong cũng liền đè cậu ra, ép lấy hai chân cậu lên, thô bạo ấn dương vật vào. Thạc Trân vùng vẫy, hai tay không có ý đẩy nam nhân ra, chỉ tập trung chà xát mắt. Ngứa, cay, đau. Đó là những gì cậu cảm thấy bây giờ. 


Một cú đỉnh nhập cực mạnh lôi kéo cậu về, cùng với một quyền mạnh mẽ vào bụng cậu. Ngay lập tức làm cậu bất lực nằm im, miệng phun ra một ngụm máu. Máu từ miệng, mũi đồng loạt chảy ra. Đám nam nhân ngừng lại xem xét tình hình, cảm thấy người dưới thân có chút bất ổn, liền cẩn thận xem xét hơi thở. Cảm thấy hơi thở mong manh của người bên dưới, đám nam nhân thở phào. Nhưng chưa đợi họ yên tâm, mắt Thạc Trân máu chảy ra không ngừng.
"Ch...chết rồi. Có thể.... Có phải hay không?..." Một người lắp bắp, kinh hãi hỏi.
Sau đó tất cả nam nhân đều đồng loạt ly khai người Thạc Trân, vứt cậu vào một xó, cùng nhau chạy ra khỏi tầng hầm.
------------------------
Thạc Trân đầu óc mê, man nhưng cũng đã muốn tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy xung quanh là một mảng tăm tối liền hoảng sợ nhắm mắt lại, sau đó mở ra thêm lần nữa. Tất cả thu vào trong mắt cũng chỉ là một màu đen kịt. Cậu sợ hãi, phải không bản thân đã mù loà rồi sao?
Cười bản thân một chút. Cơ thể này dường như đang đình công đi? Bây giờ không nói, không nhìn, có phải hay không sau này không nghe, không cảm giác, cuối cùng là chính thức rời bỏ cả thể xác nặng trĩu này? Nếu là vậy, bản thân cậu cũng mong chờ a. Khẽ nhếch lên khoé môi bị rạch liên tiếp đến biến dạng của mình, cậu cảm thấy hài lòng với suy nghĩ của bản thân.
Mãi mê lo nghĩ, cậu không cảm giác được có thêm một người trong phòng.
Kim Tại Hưởng chằm chằm nhìn Thạc Trân mắt không tiêu cự nhưng vui vẻ cười cười, cả khuôn mặt thê thảm bỗng nhiên có ảo giác như bừng sáng. Hắn nghi hoặc nhìn khoé miệng được của cậu.
Hơn 2 tháng trước, hắn cùng Vĩ Trân ấm áp ngủ, cửa phòng bị gõ cửa. Kim Tại Hưởng sau đó biết tin Thạc Trân bị bạo lực hộc máu liền cùng thủ hạ xuống tầng hầm thứ 3. Đến nơi liền thấy Thạc Trân vai co rút, thật sự ốm đến mức chỉ còn xương nằm trong góc. Đến gần lật người cậu lại liền thấy, mắt, mũi, miệng đều là máu, dưới thân cũng có máu. Hắn sau đó liền kêu người đưa vào bệnh viện. Mắt vì bị nước ớt cùng bột kháng sinh vẫy vào nên tổn thương nặng, bên trong dương vật có dị vật, hậu huyệt bị tổn thương. Xương cốt vì bị bẻ gãy nhiều lần, nên dù được nối lại vẫn bị tổn hại. Xương ngón tay bị gãy nát. Xương gò má bị nứt, dây thanh quản bị tổn thương. Tất cả đều không nhẹ. Ngay sau đó cậu liền được đưa vào phòng giải phẫu lấy dị vật ra khỏi dương vật cậu. Còn với đôi mắt, hắn cũng lười cho điều trị, chỉ yêu cầu bác sĩ điều trị sơ lược, còn việc thị lực có như cũ hay trở nên mù loà, cũng không thuộc phạm vi lo lắng của hắn. Ở đó được một lúc liền phân phó thủ hạ giải quyết bên phía bệnh viện, bản thân mình trở về nhà. Hiện tại trong tâm anh, chỉ lo lắng với mỗi Vĩ Trân,


Sau đó, hắn mới biết, dù được phẫu thuật, nhưng do cơ thể suy nhược quá độ, nhiều lần tổn thương vào não bộ nên Vĩ Trân hiện đang hôn mê. Kim Tại Hưởng nghe xong cũng gật nhẹ đầu, từ chối đề nghị cho bệnh nhân ở phòng theo dõi đặc biệt, hắn chuyển sang phòng 1 người bình thường, tồi tàn nằm trong khu nội trú. Cho rút toàn bộ thủ hạ, trong 2 tháng, bản thân chỉ đến nhìn qua 3 lần không hơn. Còn lại giao cho bác sĩ cùng y tá. 


Mà 2 tháng sau, tình cờ đến thăm, chờ  Vĩ Trân khám tổng quát ở khu khám bệnh liền đến ngồi tại phòng bệnh Thạc Trân, cậu thế nhưng tỉnh lại. Vậy mà ngoại trừ bất ngờ vì thị lực bị lấy đi, Thạc Trân không có phản ứng gì kịch liệt. Điều đó cũng làm Tại Hưởng hắn vô cùng bất ngờ.
Thạc Trân thử động đậy cơ thể một chút, cảm thấy cả cơ thể như rã rời đến nơi, tựa như khu nhà cũ nát đang xuống cấp, đợi ngày sụp đổ. Cổ họng có chút khát, Thạc Trân mò mẫm tìm ở đầu giường có ly nước nào không. Ban đầu có không quen, nhưng lại nghĩ sau này có lẽ cũng sẽ sống trong bóng tối vĩnh viễn như vậy, vả lại bản thân cậu, từ lâu đã không còn gì để mất, cậu cũng nên tập làm quen. Cũng không bất ngờ, đầu giường hoàn toàn trống trải. Cậu tuy có hụt hẫng rằng thế mà Tại Hưởng không đến, tuy nhiên cậu cũng có nhận thức, một người như cậu, ai mà cần đến.
Kim Tại Hưởng nhíu mày nhìn Thạc Trân không tìm thấy thứ mong muốn liền thu tay về, khó khăn ngồi xuống. Dường như 7 năm qua, cậu đã quen với tự thân mình, không trông chờ gì hơn. Không hiểu sao, Kim Tại Hưởng bức bách thấy rõ. Tận sâu trong thâm tâm, anh vẫn thấy có một chút không cam lòng. 


'Cạch' cửa mở ra, bác sĩ khám cho cậu bước vào. Nhìn đến Kim Tại Hưởng ngồi gần đó, ông có chút ngạc nhiên. Người này hiếm khi đến đây, hôm nay lại đến ngồi, cũng thật lạ.
"Kim tổng, ngài..."
"Ừ, tôi đến nhìn qua một lát" hắn ngắt lời bác sĩ "Thế nào rồi?"
Bác sĩ nhìn qua Thạc Trân đã tỉnh liền tiến đến xem xét cậu.
"Ừm, Kim tổng, vì ngài không đồng ý đề nghị chữa trị, nên hiện tại cái vết thương ngoài da được sát trùng, còn những ảnh hưởng về xương, và mắt không thể khắc phục"
"Ừ. Ông đi đi" Kim Tại Hưởng gật đầu.
Sau khi cửa đóng, hắn  ké ghế đến gần giường ngồi xuống.
"Chắc cậu biết lý do tôi không cho chữ trị"
Thạc Trân ngơ ngẩn gật đầu.
"Cậu đã tỉnh, tôi sẽ cho làm thủ tục xuất viện. Cậu hiện tại cũng vô dụng không làm gì được. Về đến nhà an phận ở chỗ của cậu" Kim Tại Hưởng nói rồi đứng lên bước ra phía cửa "Đừng để tôi biết cậu giở trò, bằng không đừng trách tôi".
Đợi hắn đi rồi, cậu mới cúi đầu, thầm nghĩ bản thân mình trên dưới đều là một dạng vô dụng, còn có thể đủ sức để giở trò sao. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro