[TaeNy] ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*********

Seoul... Tiết trời đang vào giữa đông. Những cơn gió kéo về mang theo cái lạnh cắt da với bầu trời trắng đục. Trên cành, lá đã chuyển vàng, từng chiếc lá chầm chậm buôn mình cuốn theo những cơn gió miên man để lại phía sau những bóng cây nghiêng nghiêng màu nâu sẫm.

Nhẹ nhàng... Len lỏi giữa mùa đông, một buổi sáng dịu dàng ấm nhẹ với ánh bình minh ửng đỏ quấn lấy những cơn gió dưới bầu trời cao trong thăm thẳm.

Bên trong một căn phòng, một cô gái nhỏ đưa tay khép lại cánh cửa sổ đang hé ra để ngăn cơn gió mang cái lạnh bên ngoài tràn vào nơi này. Ánh nắng yếu ớt rọi qua khung cửa, đậu nhẹ lên đôi má của cô gái đang say giấc trên giường và vẽ nên một bức tranh ngọt ngào trong ánh nhìn từ cô gái bên cửa sổ. Bước đến bên giường, cô gái nhẹ nhàng đưa tay sửa lại chiếc chăn đã bị tung ra bởi giấc mơ ồn ào của cô gái đang ngon giấc. Nhẹ hôn lên đôi má phúng phính ửng hồng của cô gái ấy, cô mĩm cười cho cảm giác hạnh phúc đang hiện rõ bên trong mình lúc này. Ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh giường, cô lấy từ ngăn tủ một tờ giấy màu xanh dương, với cây bút màu hồng, đôi mắt cô ánh lên nụ cười khi xoay người nhìn vào cô gái . Nhẹ nhàng và chậm rãi, từng dòng chữ màu hồng hiện lên trên nền giấy xanh như những tia nắng hồng giữa bầu trời cao vợi. Cảm xúc như chảy tràn theo từng dòng chữ, căn phòng lúc này như mặt biển khơi xanh thẳm với những con sóng hồng lăn tăn trong cái ôm của đại dương - bao la mà siết chặt.

.........

Gửi Taeyeon - tình yêu của em...

Đêm qua, chúng ta đã về dorm rất trể nhưng em không thể nào ngủ được, bởi vì em rất vui. Một năm đã trôi qua, niềm vui, nổi buồn, vất vả, thành công ... Em rất mừng là tất cả chúng ta luôn có nhau, chín con người, một gia đình, vui vẻ bên nhau - đó thực sự là niềm hạnh phúc lớn nhất mà mỗi người chúng ta có thể dành cho tám người còn lại. Và với em, đó còn là niềm vui có Tae, niềm vui được thấy Tae mĩm cười, được thấy Tae hạnh phúc và được thấy một Taeyeon khỏe mạnh.

Cũng đã hơn ba năm từ lúc Soshi ra đời và nhiều hơn nữa những mùa đông mà chín người chúng ta cùng nhau trong cái lạnh. Năm nay, một mùa đông nữa lại về và em hạnh phúc khi thấy rằng cái lạnh vẫn không làm trái tim em chùn lại... Đó là vì tất cả chúng ta có nhau... Là vì em có Tae...

Mỗi khoảnh khắc trôi qua là lúc trái tim em có thêm một cảm xúc về mọi người, là lúc hình bóng chúng ta đầy lên trong mắt nhau và là lúc em biết mình yêu mọi người nhiều hơn, biết tình yêu của em với Taeyeon lại nhiều thêm nữa...

Chặng đường phía trước của chúng ta rất dài, em không hy vọng chín người chúng ta luôn bước cùng nhau, em chỉ mong rằng trên những con đường khác nhau, ánh mắt và trái tim mỗi người trong chúng ta sẽ luôn hướng về những người còn lại... Điều đó là tất nhiên, em tin rằng như vậy, bởi Soshi luôn là một gia đình; là nơi em có thể dừng lại với chiếc chân bị đau và đứng lên sau đó với những vòng tay siết chặt; là nơi em tìm thấy Taeyoen, nơi em gặp được tình yêu của mình...

Một năm với những vết thương, với một khoảng thời gian dài không thể đứng cạnh mọi người trên sân khấu giúp em thấy được nhiều hơn những tình cảm của mình, của mọi người. Con người thường tự ti về vị trí của mình và thường không nhìn thấy được khoảng trống phía sau mình... Nhưng trong những ngày qua, em đã thấy mình ở nơi nào trong con số 9 của Soshi, trong lòng mọi người. Và em cũng biết rằng vị trí của mỗi người chúng ta trong vòng tròn này là duy nhất, là không thể thay thế...

Và em đã nghĩ về Tae rất nhiều trong những ngày qua, nghĩ về người trưởng nhóm của Soshi, nghĩ về tình yêu của em...

Tae đã nói mình không giống một nhóm trưởng nhưng Tae chưa bao giờ để mình như thế. Em luôn tự hào với mọi người về người trưởng nhóm của mình nhưng em cũng giận Tae rất nhiều khi Tae ép mình trở nên cứng rắn. Nó thật sự khiến em ước rằng mình có thể mạnh mẽ hơn để phá vỡ bức tường bao bọc sự yếu đuối của Tea, để Tae thoãi mái với chính mình. Em luôn khóc rất nhiều khi chúng ta chiến thắng bởi vui mừng, hạnh phúc nhưng Tae có biết rằng đó cũng bởi vì em muốn rửa trôi đi những chịu đựng của Tae mà em đã thấy. Em muốn Tae hãy khóc khi muốn khóc và hãy dựa vào em, có thể em không mạnh mẽ như Tae nhưng em tin tình yêu của em đủ vững chãi để chúng đứng vững cùng nhau trên con đường này.

Tae phải thật khỏe, phải biết quan tâm đến sức khỏe của mình, Tae phải luôn vui vẻ mĩm cười và đừng bao giờ ép mình cứng rắn. Chúng ta sẽ bước cùng nhau và Tae sẽ không bao giờ phải làm mọi việc một mình. Em sẽ bên Tae mỗi ngày, trái tim em sẽ hướng về Tae mỗi nhịp và tình yêu của em sẽ dõi theo Tae suốt cuộc đời này.

Em muốn mỗi khi Tae nghĩ đến em thì Tae cũng nghĩ đến bản thân mình, bởi hạnh phúc của em là luôn thấy Tae thật khỏe và hạnh phúc. Em muốn Tae đừng buồn khi em không thể ở cạnh Tae bởi trái tim em luôn hướng về Tae và nó rất đau khi Tae không mĩm cười. Em muốn Tae đừng nhớ đến em quá nhiều nhưng phải luôn mĩm cười khi nhớ đến em...

Một mùa đông nữa lại về và em cảm thấy ấm áp rất nhiều vì em có Tae. Mọi người thường bảo rằng giữa hai con người luôn tồn tại một sợi dây liên kết và mỗi sợi dây ấy là duy nhất bởi tình cảm chúng ta dành cho mỗi người luôn khác nhau. Nhưng em nghĩ giữa chúng ta không chỉ có một sợi dây mà còn nhiều hơn thế nữa, bởi em yêu Tae - một thành viên của Soshi, em yêu Tae - tình yêu của cuộc đời em, em yêu Tae ... Và nhiều hơn nữa... Em không biết điều đó có đúng không nhưng đó là cách duy nhất để em hiểu vì sao em yêu Tae nhiều như thế.

Ngày mai, chúng ta lại bận rộn với những đam mê, nhưng cảm xúc, cũng giống như cơ thể của chúng ta, nó cần sự nghĩ ngơi và giải phóng. Vì thế, em viết lá thư này để tình yêu của em được cùng nhau lên tiếng, để Tae biết rằng em yêu Tae và cũng để Tae yêu em nhiều hơn sau mỗi ánh nhìn. Em muốn nói với mọi người, với Tae và với chính mình... bởi em muốn nghe thật nhiều từ người khác. Vì thế, Tae hãy nói thật nhiều cùng em và mọi người để có thể nghe được thật nhiều Tae nhé!

Em yêu Soshi... Và em yêu Tae !

Fany Fany Tiffany <_> !

.......

Taeyeon tỉnh giấc sau cảm giác trống trải nơi chiếc giường mà cô đang ngủ. Bối rối nhìn quanh, đôi mắt cô sáng lên khi chạm vào dáng người bé nhỏ đang nắn nót bên chiếc bàn màu hồng quen thuộc. Fany, cô ấy thích im lặng ghi lại những cảm xúc của mình, ngờ nghệch và đáng yêu, Taeyeon thích ngắm nhìn Fany như thế. Cô ấy, Tiffany, cô ấy là thực thể hiện hữu của niềm vui và những tiếng cười. Sự rạng rỡ của Fany, nụ cười, ánh mắt và cả tiếng nói của cô mang đến những cơn gió tưới mát tâm hồn mọi người ở những nơi cô đến. Nhưng cũng ở cô, đôi khi có một sự im lặng và trưởng thành đến kinh ngạc. Taeyeon luôn tự hỏi mình: cô muốn thấy gì từ Fany...? Tất cả, Fany cuốn hút Teayeon với mọi thứ từ cô ấy và đó cũng là câu trả lời của Teayeon cho việc vì sao mình yêu Fany nhiều hơn mỗi ngày... Mỗi ngày trôi qua là một ngày ánh mắt Taeyoen nhiều hơn những hình ảnh của Fany, là một ngày cô hiểu nhiều hơn về cô gái này để trái tim cô yêu cô ấy nhiều hơn nữa.

Lại một mùa đông nữa...

Mùa đông năm nay lạnh hơn rất nhiều so với những mùa đông trước nhưng cũng như những mùa đông đã qua, Taeyeon thấy trái tim mình nóng rực bởi cô đã có Fany bên cạnh. Mùa đông, một năm nữa lại qua. Cô, mọi người đã vất vả rất nhiều, sự cố gắng đã thành niềm vui nhưng với cô, đó là một năm với những nổi lo cho một con người vụng về ngờ nghệch. Những vết thương, đôi mắt thâm quần và những nụ cười gượng gạo làm trái tim cô thắt lại.

Con người ấy sao cứ làm cô lo lắng...

Cũng như năm trước, mọi người nói những vết thương của Fany là sự báo hiệu cho những thành công của nhóm. Nếu thực sự là vậy thì Taeyeon chẳng cần những thành công đó hay nếu có thể, cô ước mình chính là người chịu đau đớn cho những điều này.

Fany đã vui vẻ rất nhiều trong những ngày qua và sự mệt mỏi của Taeyeon dường như chỉ còn trong những thớ thịt mà thôi. Cô thấy nụ cười quen thuộc hơn và những niềm vui đến thật dể dàng; hạnh phúc trong cô trở nên rõ ràng và tình yêu như luôn chảy tràn trong từng hơi thở. Taeyeon chỉ cần như thế, chỉ cần mọi người bình yên và Fany hạnh phúc... Niềm vui của cô đến từ những điều này...

.........

Dừng bút sau một lá thư dài, Fany mĩm cười vui vẻ với những điều đã viết và ánh mắt cô sáng lên lấp lánh khi bắt gặp ánh mắt Taeyeon đang hướng về mình. Đứng lên và tiến về phía Taeyeon, Fany nhẹ nhàng rúc vào vòng tay Taeyeon đang dang rộng. Kéo chăn phủ lấy cơ thể Fany, Taeyeon nghiêng đầu nhìn vào cô gái đang tựa vào vai mình, đôi mắt cô ấy khép hờ và đôi môi đang nở một nụ cười ấm áp. Hôn nhẹ lên trán Fany và siết chặt vòng tay, Taeyeon cất tiếng thì thầm:

- Sao em không ngủ? Lát nữa chúng ta lại phải ra ngoài rồi đấy!

- Em không ngủ được... - Fany thì thầm.

Nghiêng đầu nhìn vào Fany với ánh mắt lo lắng, Taeyeon hỏi dồn:

- Sao? Em không khỏe à?

- Không ... - Fany nhỏm dậy ngước nhìn Taeyeon với ánh mắt chân thành bởi cô biết dạo gần đây Taeyeon luôn rất nghiêm túc với những vấn đề về sức khỏe của cô - chỉ là hôm nay em cảm thấy rất vui...Em có rất nhiều điều muốn nói.

Im lặng một giây, Taeyeon thở hắt ra nhẹ nhõm khi nhìn vào ánh mắt Fany. Đưa tay vuốt nhẹ má Fany, Taeyeon kéo cô ấy tựa vào vai mình, siết chặt vòng tay, cô ân cần nói:

- Em nên ngủ vì đã mấy hôm em chưa được ngủ đủ giấc rồi đấy. Với lại, lát nữa chúng ta lại phải ra ngoài, như thế thì em sẽ rất mệt.... - Áp mặt lên tóc Fany, Taeyeon thì thầm thăm dò - Thế lúc nãy Fany của Tae làm gì đấy...

Cố kìm nụ cười trên môi, Fany lém lĩnh trả lời:

- Em không nói...

- Nói đi mà... - Taeyeon xuống nước năn nỉ.

- Không nói. - Fany cố ghìm giọng trả lời.

- Không nói thật à? - Taeyeon hỏi lại.

- Không nói. - Fany vẫn cố chấp.

Nghiêng đầu nhìn vào Fany với nụ cười lém lĩnh, Taeyeon bất ngờ chọt lét Fany làm cô ấy thét lên bật cười. Nắm lấy cổ tay Fany và giữ chặt cô ấy trong lòng mình, Taeyeon mĩm cười đe dọa:

- Em có nói không...

- Em.. không muốn... làm cả drom...thức giấc đâu... - Fany trả lời giữa những tiếng cười.

- Vậy thì hảy nói cho Tae biết em đã làm gì đi... - Taeyeon thủ thỉ.

Vùi mặt vào trong chăn, Fany lí nhí trả lời:

- Em viết thư cho Taeyeon.

Ngả người xuống giường, và kéo Fany nằm lên ngực mình, Taeyeon dịu dàng lên tiếng:

- Tae biết mà, chỉ là Tae muốn em tự thừa nhận thôi.

Đánh nhẹ lên vai Taeyeon, Fany chống cằm nhìn vào cô ấy với vẻ mặt giận dỗi.

- Tae chỉ toàn bắt nạt em...

Mĩm cười và đặt lên đôi môi trước mặt mình một nụ hôn dài, Taeyeon bật cười khi Fany ngượng ngùng đánh yêu cô ấy sau khi thoát khỏi nụ hôn. Ôm chặt Fany vào lòng, Taeyeon âu yếm thì thầm:

- Tae đoán là Tae sẽ không được xem lá thư ấy vào lúc này và mặc dù đang rất tò mò nhưng Tae sẽ đợi đến lúc lá thư ấy được gửi đến Tae.

Im lặng lắng nghe nhịp đập từ lòng ngực Teayeon, Fany mĩm cười nhìn thấy những mùa đông ấm áp còn lại của cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro